Sau đó, ở dưới sự hỗ trợ của người bạn, đem Diệp Thu Sơn đưa về trong nhà, người vợ hầu hạ hắn ngủ, bản thân cũng ngủ. Kết quả buổi sáng Diệp Thu Sơn tỉnh lại, vừa khóc vừa cười, biến thành bộ dáng điên bây giờ, mồm nói một số lời kỳ quái.
Cô bị dọa, đi vệ sinh sở tìm đại phu, cũng không biết chuyện thế nào, hàng xóm đều đến xem, có người nói là trúng tà. Cô nhớ tới hôm trước Diệp Tiểu Manh ở phần mộ tổ tiên từng thi triển pháp thuật, đành phải đi tìm Diệp Bá hỗ trợ...
Diệp Tiểu Manh nghe xong, trong lòng có tính toán, bảo Diệp Bá hạ lệnh, đem đám người không liên quan đuổi hết ra, trừ ba người bọn họ, chỉ để lại vợ của Diệp Thu Sơn.
“Đây là trúng tà, tôi muốn kiểm tra một lần.” Diệp Tiểu Manh tiến lên, đưa tay giữ mạch Diệp Thu Sơn, bắt đầu kiểm tra.
Diệp Thiếu Dương ở bên cạnh nhìn.
Diệp Thu Sơn đột nhiên cười lên khanh khách, mắt trợn thật to.
Diệp Thiếu Dương ở gần nhìn, đột nhiên phát hiện khác thường, nói với Diệp Tiểu Manh: “Không cần kiểm tra nữa, hắn là quỷ khí vào mắt, nhìn thấy thứ không nên nhìn.”
“Làm sao anh biết?” Diệp Tiểu Manh nhíu mày.
Diệp Thiếu Dương chỉ chỉ con mắt che kín tơ máu của Diệp Thu Sơn, nói: “Cô tự xem.”
Diệp Tiểu Manh hồ nghi ghé lên, nhìn chằm chằm một hồi nói: “Con ngươi giãn ra, nhưng mà... Không có gì nha?”
“Nhìn vào trong con ngươi.”
Được hắn nhắc, Diệp Tiểu Manh ghé gần hơn nữa, kết quả vẫn là cái gì cũng chưa thấy, chỉ nhìn thấy bóng của mình, đột nhiên kinh hô một tiếng, trong con ngươi không phải ảnh ngược của mình, mà là một người thất khiếu chảy máu.
“Trời ạ, đây là... Quỷ quái! Thật sự là quỷ khí vào mắt.”
Quỷ khí vào mắt, là một loại trúng tà, so với quỷ nhập mà nói, tình huống tương đối nhẹ, trên thực tế không phải vì nhìn quỷ một cái, mà là bị quỷ nhìn một cái, nói chính xác, là đối mặt với quỷ. Con quỷ này nhất định là ác quỷ, có tu vi thâm hậu, đối mặt với người ta, có thể phóng thích quỷ lực, làm người ta bị cố định, sau đó từ mắt nhập vào...
Từ tình huống Diệp Thu Sơn đến xem, con quỷ kia chưa nhập vào thành công, nhưng đã để lại hình ảnh ở trong mắt hắn. Mắt là thiên mục, quỷ khởi vào mắt, có thể ảnh hưởng thiên hồn một trong ba hồn của con người, tạm thời mất đi thần trí, nói lung tung là bình thường, nhưng không có nguy hiểm lớn, chờ một hai ngày sau, quỷ ảnh trong mắt biến mất, người ta cũng sẽ khôi phục bình thường.
Nhưng nếu người này bản tính quá yếu, quỷ khí ở trong mắt dừng lại thời gian quá dài, sẽ phá hư sinh khí, sau khi quỷ khí tiêu tán, sẽ tạo thành bệnh về mắt.
Quỷ khí vào mắt, đối với Diệp Thiếu Dương mà nói không tính là gì, một cái pháp ấn là có thể xua tan quỷ khí, nhưng vì không bại lộ thân phận, hắn chưa ra tay, mà là tùy ý Diệp Tiểu Manh chỉ huy vợ Diệp Thu Sơn đi nấu cháo táo đỏ gạo nếp, tự mình ngồi xuống ở bên Diệp Thu Sơn, ấn bờ vai hắn, lại lần nữa đánh giá mắt hắn.
Trong mắt hắn, là một nam quỷ, thất khiếu chảy máu, bộ dạng khủng bố, tuy chỉ là một mảng tàn ảnh, Diệp Thiếu Dương vẫn có thể cảm giác được đây không phải một con quỷ bình thường.
Như vậy vấn đề đến rồi, Diệp Thu Sơn chỉ là người thường, con lệ quỷ này muốn nhập vào hắn, vì sao chưa thành công?
Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ đến cái gì, gọi Diệp Bá, “Ngài là thôn trưởng, quen nhiều người. Ngài đến xem, con quỷ này trong mắt anh ta, ngài có nhận biết hay không?”
Diệp Bá nghe nói bảo mình xem quỷ, vẻ mặt lập tức do dự hẳn lên, quay đầu nhìn con gái một cái.
Diệp Tiểu Manh hướng ông gật gật đầu: “Không sao đâu cha, đây là tàn ảnh, không phải quỷ thật sự.”
Diệp Bá lúc này mới yên tâm, đi đến trước mặt Diệp Thu Sơn, nhìn vào trong con ngươi của hắn.
Diệp Thiếu Dương vốn không ôm hy vọng gì, dù sao con ngươi phản xạ ra chỉ là bóng đen, hơn nữa con quỷ đó thất khiếu chảy máu, tựa như khó có thể phân biệt, nhưng Diệp Bá ở sau khi nhìn vài giây, trên mặt đột nhiên hiện ra biểu cảm cực độ hoảng sợ, cả người run lên, liên thanh kêu: “Không có khả năng, không có khả năng!”
Diệp Tiểu Manh kinh ngạc một chút, tiến lên đỡ lấy bờ vai của ông, vội vàng hỏi: “Cha, làm sao vậy, cha biết người kia, không đúng, con quỷ kia?”
Diệp Bá tựa như chưa nghe thấy lời của cô, không ngừng lắc đầu, miệng thì thào: “Không có khả năng, không có khả năng, hắn đã chết mười năm rồi mà, sao còn ở nơi này...”
Diệp Thiếu Dương và Diệp Tiểu Manh nhìn nhau, song song chấn động.
“Cha, kẻ đó rốt cuộc là ai?” Diệp Tiểu Manh đem Diệp Bá kéo đến trên giường ngồi, thấp giọng hỏi.
Diệp Bá chậm rãi phục hồi tinh thần, hít một hơi thật sâu, cầm chặt tay con gái, có chút kích động nói: “Là Diệp Tiểu Thước, Diệp Tiểu Thước đã chết mười năm trước!”
Diệp Tiểu Manh nhíu mày, lẩm bẩm: “Diệp Tiểu Thước là ai?”
Cô chưa nhìn thấy, ở phía sau cô, sắc mặt Diệp Thiếu Dương đại biến.
Diệp Tiểu Thước! Thế mà lại là hắn!
Mình vốn đã chuẩn bị hỏi thăm hắn, kết quả hắn lại đã xuất hiện.
Sao có thể khéo như vậy? Cẩn thận nghĩ lại, cũng không tính là trùng hợp, dù sao Tam Nương hoá vàng cho Diệp Tiểu Thước, cũng không phải vô duyên vô cớ, bà ta nhất định là cảm giác được cái gì!
Làm Diệp Thiếu Dương chấn động nhất: một người đã chết mười năm, hồn phách, lại... Vẫn ở nhân gian?
Đúng lúc này, Diệp Thu Sơn thần chí không rõ phát ra một chuỗi tiếng cười “Khanh khách”, cuối cùng rõ ràng phun ra một câu: “Diệp Tiểu Thước, đã trở lại...”
Vợ của Diệp Thu Sơn đẩy cửa tiến vào, bưng một bát cháo táo đỏ gạo nếp nóng hầm hập.
Diệp Tiểu Manh lại đòi cô một mảnh vải đỏ, kết quả không tìm được, đem khăn quàng đỏ của đứa nhỏ cầm đến.
Diệp Tiểu Manh đòi một cái thìa, đem táo đỏ và gạo nếp từ trong bát múc ra, chỉ để lại nước canh, sau đó vẽ một lá bùa, sau khi đốt lên thì bỏ vào trong bát.
Dùng nước táo đỏ gạo nếp hóa nước phù, có thể rút đi quỷ khí, đây cũng là thủ pháp Mao Sơn thuật.
Diệp Tiểu Manh lộ ra chiêu này, làm Diệp Thiếu Dương một lần nữa hoài nghi thân phận của cô.
Diệp Tiểu Manh đem khăn quàng đỏ ngâm ở trong nước phù, sau đó cuộn lại giống như cuộn bánh, đắp ở trên đôi mắt của Diệp Thu Sơn, sau đó lấy ra một đồng tiền Ngũ Đế, ở mé trong hai bên vành tai cọ vài cái, kích hoạt Thiên Mục huyệt, Diệp Thu Sơn hừ một tiếng, nhẹ nhàng phun ra một hơi.
Từng tia khí màu đen xuyên thấu qua khăn quàng đỏ ngâm nước phù, lan tràn ra.
Diệp Tiểu Manh đi qua đem cửa sổ sau mở ra, trở lại trước giường, nói: “Anh ta trúng quỷ khí không sâu, nhiều nhất nửa giờ sẽ tỉnh.”
Vợ của Diệp Thu Sơn ngàn ân vạn tạ.
Diệp Tiểu Manh bảo cô đi ra ngoài trước, đem cửa đóng chặt, quay đầu nhìn Diệp Bá, một lần nữa nhắc tới đề tài: “Cha, Diệp Tiểu Thước này rốt cuộc là người nào?”
Diệp Bá nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, muốn nói lại thôi.
“Cha đừng như vậy, Dương đại ca cũng biết pháp thuật, trước mắt đang giúp con tìm Hạn Bạt, cha có cái gì cứ việc nói thẳng là được.”
Chưa đợi Diệp Bá mở miệng, Diệp Thiếu Dương bộc lộ trước, nói ra tình hình bản thân tối hôm qua nhìn thấy Tam Nương, Diệp Bá nghe xong, vẻ mặt càng có chút khẩn trương, nhìn nhìn Diệp Thiếu Dương, lại nhìn nhìn Diệp Tiểu Manh, nói: “Hai người điều tra Hạn Bạt, ta ủng hộ, nhưng chuyện Diệp Tiểu Thước, các ngươi đừng hỏi nữa, ta cái gì cũng không biết, ta đây là tốt cho các ngươi!”