Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 462: Chương 462: Chương 462: Con quỷ mười năm trước đã trở lại




Diệp Thiếu Dương cười nói: “Ông nói lời này, cái gì ông cũng không biết, lại căn cứ cái gì phán đoán ra bọn tôi điều tra sẽ không tốt, không phải tự mâu thuẫn sao?”

Diệp Bá không để ý đến hắn, nhìn thoáng qua đồng hồ, nói với con gái: “Ta và mấy vị thôn trưởng kia đã hẹn sẵn, hiện tại phải đi tìm bọn họ, dựa theo kế hoạch chúng ta buổi sáng thương lượng xử lý. Mấy người thành thật một chút nán lại đây, chờ tin tức của ta. Nhớ kỹ, chuyện Diệp Tiểu Thước, dừng ở đây!”

“Cha!” Diệp Tiểu Manh chu mỏ, tính chọn dùng kỹ năng tất sát: làm nũng. Kết quả lần này không hữu dụng, Diệp Bá xua xua tay, đi ra cửa phòng.

Diệp Tiểu Manh dậm dậm chân, ngồi xuống trên giường, tức giận nói: “Diệp Tiểu Thước này rốt cuộc là quỷ gì, ông ấy không cho chúng ta tra, chúng ta tự mình tra, tôi không tin tra không ra đầu mối, đợi lát nữa chúng ta đi tìm Tam Nương kia đi!”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, hỏi: “Cha cô nói với cô thương lượng kế hoạch, là cái gì, tìm mấy vị thôn trưởng kia lại để làm gì?”

Diệp Tiểu Manh nói: “Anh hôm qua không phải phân tích nói, Hạn Bạt là người mới chết không lâu biến hóa thành sao, tôi trở về cân nhắc một phen, nơi này xảy ra nạn hạn hán là từ nửa năm trước bắt đầu, như vậy cho dù điều kiện phóng khoáng một chút, người trở thành Hạn Bạt, thời gian tử vong cách hiện tại nhiều nhất không vượt qua một năm đi.

Chợ Ẩn Tiên chúng ta tổng cộng chỉ bốn thôn, người chết trong nửa năm qua nhiều nhất cũng chỉ mười mấy thôi, chúng ta có thể tìm phần mộ những người này, điều tra từng cái, Hạn Bạt khẳng định chính là một trong số đó...”

Diệp Thiếu Dương nghe tới đây, nhịn không được ngắt lời nói: “Tổng cộng chỉ có mười mấy ngôi mộ, nếu Hạn Bạt thực ở trong đó, pháp sư kia khẳng định đã sớm tìm được. Hắn chưa tìm được, nói rõ mộ Hạn Bạt này ở một nơi bí mật, ý tứ chính là: nó sau khi chết, người nhà chưa đem nó chôn bình thường, quỷ biết chôn ở chỗ nào, cho dù mò từng tấc đất, cũng chưa chắc tìm được.”

Diệp Tiểu Manh nói: “Nghe tôi nói xong đã, dựa theo phần mộ đi tìm, khẳng định không dễ dàng tìm được, nhưng chúng ta có thể trái lại, đem người nhà Hạn Bạt tìm đến trước, ép hỏi ra đem người chôn ở nơi nào, tất cả không phải rõ ràng sao?”

Một lần này Diệp Thiếu Dương không xen mồm, nghe cô nói tiếp.

“Tôi từng cẩn thận nghĩ, người chết đã không được dựa theo trình tự vùi lấp, như vậy có thể chuyện kẻ này chết, cũng không có người nhà che giấu. Dù sao chỗ chúng ta rất nhiều người đi ra ngoài làm công, căn bản sẽ không có ai chú ý tới dân cư mất tích.

Cho nên, tôi từ sáng sớm đã gọi điện thoại bảo cha tôi trở về, bảo ông ấy cùng thôn trưởng mấy thôn còn lại xâu chuỗi, tìm một danh mục, đi kiểm tra dân cư từng nhà, phàm là dân cư một năm chưa từng xuất hiện, đều liệt vào đối tượng khả nghi.

Người làm công thì nhiều, nhưng một năm không về nhà chỉ sợ không có mấy ai, như vậy phạm vi mục tiêu liền rút nhỏ, sau đó, lại nhằm vào người này tiến hành điều tra, gọi điện thoại xác minh là cần thiết, còn có cách khác, tóm lại nhất định phải xác định người này còn sống, nếu thật có ai hoàn toàn mất tích, người nhà cũng không nói được đã đi đâu, vậy tám phần là Hạn Bạt...”

Diệp Thiếu Dương giật mình nhìn cô, lần đầu tiên cảm giác được, cô em họ này của nhà hắn thật ra rất thông minh, lập tức gật đầu nói: “Cách này không tồi, cứ làm như vậy!”

Diệp Tiểu Manh được khích lệ, đắc ý nhướng mày.

Đúng lúc này, trên giường phía sau cô vang lên tiếng thở dốc nặng nề của một người. Hai người quay đầu nhìn lại.

Diệp Thu Sơn đang duỗi tay, đem khăn quàng đỏ đắp ở trên mắt mình vạch ra.

“Chú Thu Sơn, chú tỉnh rồi.” Diệp Tiểu Manh đứng ở trước mặt hắn, cúi người nhìn hắn.

Đối mặt ánh mắt hoài nghi của Diệp Thu Sơn, Diệp Tiểu Manh không muốn lãng phí thời gian, chờ hắn tới hỏi mình, vì thế nói hai ba câu kể lại tình huống sau khi hắn hôn mê, chờ hắn hồi phục một hồi, đem tất cả đều nhớ ra, lúc này liền bắt đầu hỏi hắn về tình huống.

Nhắc tới đêm qua, trên mặt Diệp Thu Sơn lập tức hiện ra sự sợ hãi, toàn thân run lên, hầu như lại sắp biến trở về kẻ điên.

Diệp Thiếu Dương vẽ một tờ Ngưng Thần Phù, dán trên lưng hắn, giúp hắn định thần. Hồi phục một hồi, Diệp Thu Sơn bắt đầu kể lại đoạn tình huống đáng sợ đêm qua:

Tối hôm qua, hắn ở nhà bạn bè uống một cân rượu táo nông thôn tự ủ, lúc ấy chưa say, cho nên người bạn mới yên tâm để cho hắn về nhà một mình.

Lúc ấy có đã ngoài mười giờ, một mình hắn trở về nhà, nửa đường lên núi gió thổi qua, hơi rượu táo bốc lên, lập tức trở nên mơ mơ màng màng, dựa vào cảm giác đi về phía nhà, không ngờ càng đi càng xa, bản thân cũng không biết đi đâu, đi thật lâu cũng chưa tới nhà.

Đột nhiên có một người từ phía sau vỗ hắn, gọi hắn lão thúc, nhìn lại, là hậu sinh không đến hai mươi tuổi, mặt rất quen, nhưng rất mơ hồ, cũng không nhớ ra là ai, chỉ biết là người trong thôn mình.

Hắn vì thế nói cho anh bạn trẻ mình đã lạc đường, bảo hắn dẫn mình về nhà, anh bạn trẻ liền cùng hắn sóng vai đi đường, hỏi hắn một ít tình huống trong thôn, hắn thuận miệng trả lời.

“Sau đó, hắn dẫn ta đi đến trong một cái thôn, cửa nhà đều sáng đèn lồng xanh lét âm u, có rất nhiều nam nhân ở ven đường đánh bài. Ta lúc ấy có chút tỉnh rượu, liền hỏi hắn đây là đâu, hắn bảo ta đừng hỏi, ở trong thôn đó, ta nhìn thấy một số người quen, hình như còn chào hỏi với người ta...” Nói đến đây, Diệp Thu Sơn lắc đầu, “Nhưng ta hiện tại không nhớ được một chút nào những người này là ai.”

“Sau đó chúng ta đi qua thôn, anh bạn trẻ đó tiễn ta mãi, đem ta đưa đến cửa thôn, nói với ta, lão thúc ta phải trở về, không thể tiễn ngươi, ngươi nhìn ta một cái nữa đi, trở về nói cho bọn họ một tiếng, ta đã trở về...”

Diệp Thu Sơn dùng sức nuốt một ngụm nước bọt, vẻ mặt sợ hãi dị thường, thanh âm cũng run lên. Diệp Thiếu Dương hoài nghi nếu không phải trên thân hắn dán Ngưng Thần Phù, chỉ sợ là lại điên lên hoặc là ngất đi.

Hắn ngẩng đầu, dùng ánh mắt hoảng hốt nhìn Diệp Tiểu Manh, lắp bắp nói: “Ta, ta lúc ấy quay đầu nhìn hắn một cái, hắn đứng ở đó, toàn thân đều là máu, trong mắt, trong mũi miệng đều chảy máu, ôi má ơi, trường hợp khủng bố đó, các cô cậu là chưa từng trải qua...

Hơn nữa tôi đột nhiên nhớ ra hắn là ai rồi, Diệp Tiểu Thước đó! Đã chết mười năm! Tôi đã uống một cân rượu, tỉnh lại ngay tại chỗ, liều mạng chạy về phía trước, cũng không nhìn đường, lao đầu chui vào trong rừng cây, bị vấp hay là làm sao vậy, dù sao ngã xuống đất liền ngất đi, chuyện sau đó... Tôi không nhớ rõ, hắn, hắn sẽ tìm đến tôi không chứ!”

Nói xong, hắn từ trên giường bò đến trước mặt Diệp Tiểu Manh, vừa chắp tay vừa vái lạy, “Manh nha đầu, ta biết con biết pháp thuật, con phải cứu lão thúc, lão thúc còn có non nửa đời người chưa sống đâu. Đúng rồi, lão thúc xây nhà còn nợ cha con hai vạn đồng, ta nếu chết rồi cũng không ai trả cho con nha...”

Diệp Tiểu Manh cạn lời gấp bội đảo cặp mắt trắng dã, an ủi nói: “Yên tâm đi lão thúc, hắn chỉ là để chú trở về chuyển lời, chú chuyển lời xong là được. Hắn nếu muốn giết chú, đêm qua chú đã chết, nào còn cho chú trở về?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.