Tương Kiến Hoa nhếch miệng cười lên. “Bội phục! Không sai, tôi là cảnh sát, không lâu vừa chấm dứt huấn luyện mùa hè, đội mũ quen rồi, kiểu tóc này còn chưa biến trở về.” Tương Kiến Hoa đưa tay sờ sờ tóc mình, lại hướng Diệp Tiểu Manh gật gật đầu, từ túi áo lấy ra giấy chứng nhận, cho hai người bọn Diệp Thiếu Dương xem.
Trên giấy chứng nhận có tên cùng mã số cảnh sát của hắn, đơn vị đảm nhiệm chức vụ viết: đội hình cảnh Tương gia Đại Môn trấn huyện Hoài Thượng.
“Nói ngắn gọn đi, tôi là chuyên viên trinh sát hình sự thượng cấp phái xuống, đến chợ Ẩn Tiên mấy người, là chuyên vì điều tra chân tướng khô hạn.” Nói đến đây, hắn hướng Diệp Thiếu Dương và Diệp Tiểu Manh cười cười, “Tôi biết các người đều là thần hán...”
Diệp Thiếu Dương lập tức sửa đúng nói: “Là pháp sư, không phải thần hán.”
“Có khác nhau sao?”
“Đương nhiên là có.”
Tương Kiến Hoa cười cười, “Được rồi, hai vị pháp sư. Tôi tới nơi này chỉ mới mấy ngày, điều tra được thứ duy nhất, chính là Diệp Thu Linh này, vốn muốn giám thị cô ta, kết quả buổi sáng hôm nay, tôi nhìn thấy anh bạn này...” Hắn hướng Tiểu Mã bĩu môi, “Tôi phát hiện hắn ôm mục đích giống với tôi, rất tò mò, sau đó hắn lại vào căn phòng nhỏ kia, dứt khoát hỏi hắn một chút, hắn rất nhiệt tình cái gì cũng nói cho tôi biết.”
Tiểu Mã lập tức oán giận, “Tôi nhiệt tình khi nào, còn không phải anh nói, nếu không nói thật, thì bắt tôi làm người hiềm nghi, tôi chỉ đành nói cho anh tình hình thực tế.” Nói xong ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương một cái.
Từ trong ánh mắt cậu ta, Diệp Thiếu Dương nhìn ra ý tứ cậu ta muốn biểu đạt: về thân phận chân thật của mình, cậu ta cũng chưa nói. Một điểm này từ Tương Kiến Hoa lúc trước gọi mình “Dương tiên sinh” cũng đã được xác minh.
Diệp Thiếu Dương yên lòng, nhìn Tương Kiến Hoa, “Một nơi khô hạn, hình như không có gì liên hệ với án kiện hình sự đi, anh tới điều tra cái gì, chẳng lẽ anh cũng tin tưởng có Hạn Bạt quấy phá?”
Tương Kiến Hoa gật gật đầu, “Tôi ở tương gia đại môn, là con cháu Tương Trạng Nguyên, đối với các thứ quỷ quái, tôi giống với dân bản xứ, đều tin tưởng, hơn nữa hành động lần này là mệnh lệnh của bên trên, nhưng vì ảnh hưởng, cho nên tôi mặc quần áo thường ngày, thu mình làm việc.”
Diệp Thiếu Dương nghĩ cũng đúng, vu sư tên Cố Kiên kia, có thể gióng trống khua chiêng ở trên trấn làm nghi thức cầu mưa, nói rõ chính quyền là tin tưởng Hạn Bạt tồn tại, phái người đến âm thầm điều tra cũng chẳng có gì lạ, vì thế nhìn hắn nói: “Ý tứ của anh, muốn hợp tác?”
Tương Kiến Hoa gật đầu, “Bắt quỷ hàng yêu tôi không biết, nhưng có một số chuyện, tôi vẫn có thể hỗ trợ, tỷ như giúp các cô cậu điều tra lai lịch chiếc xe hơi màu đen kia.”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động, chuyện này, cũng chỉ có cảnh sát mới có thể hoàn thành.
Chưa đợi hắn mở miệng, Diệp Tiểu Manh vẫn đảm đương người nghe đánh nhịp nói: “Chúng tôi đồng ý hợp tác, vừa lúc chúng tôi đang tra hộ khẩu, nếu thực sự tìm không thấy đầu mối dân cư mất tích, có thể tìm anh hỗ trợ.” Lập tức đem kế hoạch tìm kiếm Hạn Bạt của mình nói thẳng ra, Tương Kiến Hoa nghe xong cực kỳ tán thành, tỏ vẻ nguyện ý hỗ trợ.
Một đồng minh đơn giản cứ như vậy hình thành. Sau đó mọi người cùng nhau vào phòng nhỏ, xem xét tình huống Diệp Thu Linh.
Diệp Thu Linh nằm trên giường, toàn thân hư thối, cái bụng cũng rách ra, trong bụng bò đầy Huyết Long, ở sau khi ký chủ tử vong, chúng nó cũng đều đã chết, rối rắm cùng một chỗ, nhìn qua làm da đầu người ta phát tê.
Trong phòng tràn ngập một mùi cực kỳ khó ngửi.
Tương Kiến Hoa hướng Diệp Thiếu Dương cười khổ nói: “Cậu còn nói tôi vì sao tin tưởng quỷ thần, chỉ riêng nhìn thi thể này, cũng không thể không tin——nhìn bộ dạng chết của cô ta, ít nhất chết có một tháng trở lên, nhưng tôi hôm qua còn nhìn thấy cô ta đi lại ở trong thôn, tôi có thể không tin sao?”
Diệp Tiểu Manh vẽ một lá Thí Oan Phù, dán ở trên cái trán rữa lộ ra xương cốt của Diệp Thu Linh, niệm một đạo chú ngữ, Thí Oan Phù biến thành màu đen, lông mày lập tức nhíu lại: “Màu đen nói rõ có quỷ khí, cô ta là thất tâm nhân, không phải quỷ, trên người vì sao sẽ có quỷ khí chứ?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Rất đơn giản, Ngô lão thái chết, cô ta cũng không còn giá trị tồn tại, cho nên bị hủy thi diệt tích, tới giết cô ta, là con quỷ.”
Vẻ mặt Diệp Tiểu Manh và Tương Kiến Hoa đều trở nên ngưng trọng.
Ở trong phòng nhỏ kiểm tra một lần, không có bất cứ chỗ nào đáng giá chú ý, Tương Kiến Hoa như lúc trước Tạ Vũ Tình thường làm, chụp ảnh mọi phương vị thi thể và “hiện trường xảy ra vụ án”, bốn người rời khỏi phòng nhỏ, đi ra bên ngoài hít thở.
“Thi thể này giao cho tôi đến xử lý đi.” Tương Kiến Hoa nhìn Diệp Tiểu Manh nói, “Làm sao bây giờ, các cô cậu có kế hoạch gì?”
Vừa rồi một chiêu Diệp Tiểu Manh dùng lá bùa khám nghiệm tử thi, khiến hắn đem cô coi là chủ lực của đội ngũ, trọng điểm nói chuyện cũng bắt đầu thiên hướng cô.
Diệp Tiểu Manh nghĩ nghĩ nói: “Tôi đi tìm cha tôi, cùng đi tra hộ khẩu, anh xử lý thi thể, sau đó điều tra chiếc xe hơi màu đen kia. Dương đại ca...”
“Tôi đi nhà Tam Nương thủ, chờ bà ấy trở về, đồng thời chờ kết quả của các người.” Diệp Thiếu Dương nói.
Mọi người tự nhiên không có dị nghị, vì thế bốn người trao đổi số điện thoại, sau đó Tương Kiến Hoa lưu lại, tìm người đến xử lý thi thể, ba người bọn Diệp Thiếu Dương xuống núi về thôn.
“Đúng rồi, cái này cho anh.” Diệp Tiểu Manh đem một vật nhỏ đưa cho Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương tiếp nhận nhìn qua, là một thanh kiếm nhỏ gỗ đào, bên trên có khắc một ít đạo văn đơn giản.
Diệp Tiểu Manh hướng hắn lắc lắc một thanh kiếm gỗ khác trong tay, “Cái này gọi là Càn Khôn Song Sinh Kiếm, là tôi dùng Mao Sơn thuật khắc, một kiếm song sinh, chỉ cần một cây trong đó gặp quỷ yêu tà khí, một cây kiếm khác sẽ lập tức có cảm giác. Như vậy nhỡ đâu anh gặp nguy hiểm, cho dù không kịp cho tôi biết, tôi cũng biết anh ở nơi nào, có thể tiến đến cứu anh.”
Diệp Thiếu Dương cười cười, “Như vậy tôi yên tâm rồi.”
Càn Khôn Song Sinh Kiếm, cách chế tác cũng thuộc loại bí thuật Mao Sơn.
Đi qua một đầu đường, hai người tách ra, Tiểu Mã tự nhiên theo Diệp Thiếu Dương, đi qua đầu đường kế tiếp, thấy bốn phía không có ai, hướng Diệp Thiếu Dương oán giận nói: “Cậu còn muốn đóng vai cháu nội tới khi nào, vốn theo cậu là muốn nở mày nở mặt, hiện tại mỗi ngày đóng vai cháu nội, ở chỗ tên hói hộ Cố kia cũng giả bộ, ở trước mặt tiểu nha đầu này còn giả bộ, ôi đệch, bí bách quá!”
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói: “Từ các phương diện cô ấy biểu hiện đến xem, hẳn là không phải đến gạt tôi, nhưng tôi vẫn không rõ, nhiều Mao Sơn thuật như vậy của cô ấy, là từ đâu học được.”
“Cái này rất quan trọng?”
“Rất quan trọng.”
“Được.” Tiểu Mã cạn lời lắc đầu, “Vậy cậu diễn đi, xem cậu có thể diễn tới khi nào.”
Tới ngoài cửa nhà Tam Nương, Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua cửa sắt đóng cửa, nói: “Bà ấy còn chưa trở về?”
Tiểu Mã tò mò nói: “Làm sao cậu biết?”
Diệp Thiếu Dương chỉ chỉ phía dưới cửa sắt, giữa hai cánh cửa kẹp một tờ tiền vàng, “Tôi trước khi đi kẹp vào, bà ta nếu đẩy cửa, giấy khẳng định rơi xuống rồi, trừ phi bà ta trèo tường đi vào.”
Tam Nương chưa trở về, vậy cũng chỉ có chờ.
“Đúng rồi Tiểu Diệp Tử, bà ta là một người điên, cậu cho dù gặp được bà ta thì thế nào, cậu hỏi cái gì bà ta cũng sẽ không trả lời.” Tiểu Mã buồn bực nói.
Diệp Thiếu Dương nói: “Bà ta đã còn sống, nói rõ ít nhất còn có hai hồn sáu phách ở trong cơ thể, hỏi người không được, tôi liền hỏi hồn phách bà ta.”