Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 465: Chương 465: Chương 465: Bức ảnh đổ máu 2




Hai người tới đầu ngõ nhỏ, tìm một chỗ có gió ngồi xuống, cũng không chờ suông, đều tự lấy ra điện thoại bắt đầu chơi, kết quả đợi cả buổi sáng cũng không được, hai người đã đói bụng kêu ùng ục, đành phải trở về ăn cơm.

Khéo là mới vừa đi đến đầu đường, Tam Nương đi tới trước mặt, trong tay đang cầm cái bánh bao bột trắng không biết ở đâu kiếm được, yên lặng ăn, ánh mắt dại ra nhìn phía trước, đối với hai người bọn họ coi như không thấy.

Cuối cùng nhìn thấy mục tiêu, hai người nào có tâm tư trở về ăn cơm, lập tức đuổi theo bà ta.

Tam Nương vừa ăn bánh bao, trở lại trước cửa nhà mình, mở ra cửa sắt, đi vào, cũng không đóng cửa lại.

Diệp Thiếu Dương do dự một phen, đẩy cửa đi vào, Tiểu Mã bám sát theo.

“Tam Nương.” Ở trước khi Tam Nương đi vào nhà chính, Diệp Thiếu Dương ở phía sau gọi một tiếng. Tam Nương quay đầu, ngơ ngác nhìn hắn.

Diệp Thiếu Dương tiến lên, túm cánh tay bà ta, hai ngón tay trỏ và giữa bóp mệnh môn, phóng thích cương khí tiến vào trong cơ thể bà ta, đi một phen, thất thanh kêu lên: “Tại sao có thể như vậy!”

Vốn hắn cho rằng Tam Nương là mất một hồn phách, cho nên điên, nhưng kiểm tra mới biết, ba hồn bảy vía bà ta đều ở trong cơ thể, nhưng... Lại hầu như đều bị người ta quấy rầy trình tự!

Ba hồn bảy vía của con người, là dựa theo vị trí cố định tồn tại trong cơ thể người: trong đó ba hồn phân biệt ở Thiên Linh Cái và hai đầu vai người ta, thất phách phân biệt ở bảy đại quỷ huyệt trong cơ thể người, như vậy mới có thể hấp thu thiên địa chi khí, theo thuận khí, thần trí thanh minh.

Một khi ba hồn bảy vía bị quấy rầy, biểu hiện trực quan nhất của con người chính là thần chí không rõ, xụi lơ như bùn, nhưng trong cơ thể Tam Nương có tam phách không loạn, bảo tồn bản năng sinh tồn cho bà, có thể ăn uống ỉa đái, thậm chí còn có thể tìm được nhà mình, còn có thể đốt vàng mã, còn nhớ rõ một số chuyện về con trai.

Ở dưới Tiểu Mã ra sức thúc hỏi, Diệp Thiếu Dương đành phải đem tình huống đại khái nói rõ với hắn.

Sau khi bị Diệp Thiếu Dương bắt lấy, kích thích đến bản năng tam phách của Tam Nương, bắt đầu la to giãy dụa, Diệp Thiếu Dương sợ dẫn người khác tới, đành phải vẽ một lá Định Hồn Phù dán trên mặt bà ta, Tam Nương lập tức không động đậy nữa, đứng cứng ngắc ở nơi đó.

Tiểu Mã nhìn Tam Nương, nói: “Tôi nghe không hiểu các thuật ngữ chuyên nghiệp này, tôi chỉ muốn biết, bà ấy là như thế nào lại biến thành bộ dạng này?”

“Đương nhiên là con người làm ra, hơn nữa đối phương là pháp sư rất lợi hại!” Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, nói, “Giết người dễ, diệt hồn cũng không khó, nhưng mà quấy loạn ba hồn bảy vía một người, lại không để bà ấy chết, hơn nữa còn lưu lại tam phách hoàn hảo, độ khó của nó, như trình độ Tiểu Manh cùng gã hói họ Cố kia, đến mười người cũng không làm được.”

“Vậy... Còn có biện pháp chữa khỏi không?”

“Phải đánh huyệt dỡ hồn, một lần nữa định hồn, nhưng quá trình này, có 99% khả năng sẽ làm bà ấy hồn phi phách tán.”

Tiểu Mã cả kinh nói: “Vậy ý tứ chính là hết cứu được rồi?”

“Tôi còn chưa nói hết mà. Còn lại 1% khả năng, chính là có được người pháp lực cực mạnh, thi triển Mao Sơn Thập Bát Thần Châm, có thể chữa khỏi cho bà ấy.” Diệp Thiếu Dương nhứng mày, vẻ mặt đầy sự đắc ý.

Tiểu Mã chẳng những chưa bái lạy, ngược lại trợn mắt trắng dã, hừ lạnh nói: “Cậu cũng chỉ có thể hiện ở đây với tôi, đi ra ngoài nhìn thấy bọn họ lại đóng vai cháu nội.”

Diệp Thiếu Dương bảo cậu ta hỗ trợ, đem Tam Nương ôm đến trong phòng, tìm được phòng ngủ, ném lên giường, quay đầu nhìn lại, trong phòng hỗn loạn, tro bụi khắp nơi, hiển nhiên rất lâu rồi chưa có ai thu thập.

Trước khi thi triển Thập Bát Thần Châm còn có một chút trình tự, cần dùng nước ấm, cái này khá phiền toái, Diệp Thiếu Dương vì thế phái Tiểu Mã về nhà Diệp Quân lấy nước, tự mình lần lượt từng phòng bắt đầu kiểm tra, trên tường một căn phòng nhỏ treo một cái khung ảnh rất lớn, tích đầy tro bụi.

Diệp Thiếu Dương từ phụ cận tùy tiện tìm một miếng vải rách, đem mặt ngoài khung ảnh chà lau một phen, sau đó lui về phía sau nhìn.

Ảnh chụp trong khung, đại đa số ngả vàng cuộn lại, phủ một tầng vệt nước, hầu như không nhìn thấy người. Diệp Thiếu Dương đoán đại khái là kết quả năm đó trận lũ kia mang đến.

Chỉ có một tấm ảnh chụp, coi như miễn cưỡng có thể nhìn thấy người, trên ảnh chụp là một đôi nam nữ, nữ là Tam Nương, trên ảnh chụp đại khái ngoài ba mươi tuổi, mặc rất đơn giản, nhưng bà sạch sẽ nhìn qua vẫn có vài phần thanh lệ.

Một thiếu niên đứng bên thân thể của bà, bộ dáng mười bảy mười tám tuổi, vóc dáng hơi cao hơn Tam Nương, thanh tú trắng nõn, rất bình thường, hướng ống kính cười sáng lạn.

Hắn chính là Diệp Tiểu Thước?

Diệp Thiếu Dương đang muốn xem rõ, di động vang, là Diệp Tiểu Manh gọi điện thoại, nói cho hắn mình đang ở cùng phụ thân và mấy vị thôn trưởng “tra hộ khẩu”, đã phát hiện hai nhà có hiềm nghi, hỏi hắn có tìm được Tam Nương hay không.

Diệp Thiếu Dương trả lời đã tìm được, nhưng chưa nói tỉ mỉ tình huống, hẹn làm xong rồi gặp mặt, sau đó dập di động, lại lần nữa ngẩng đầu nhìn “Diệp Tiểu Thước” trên khung ảnh, lại giật mình phát hiện, trên hai bên gương mặt người trên ảnh chụp có thêm hai dòng chất lỏng màu đỏ, kết hợp “Diệp Tiểu Thước” cười cùng nhau nhìn, cực kỳ quỷ dị.

Ảnh chụp chảy máu! Đây là điềm báo hồi hồn!

Diệp Thiếu Dương không chút suy nghĩ, nâng tay ném ra bốn đồng tiền Ngũ Đế, rơi xuống đất, chia làm bốn phương hướng, ở trên mặt đất không ngừng xoay tròn.

“Thiên địa u minh, quỷ khí hiện hình!” Diệp Thiếu Dương đưa tay điểm một phát ở giữa bốn đồng tiền, kết quả bốn đồng tiền cùng nhau đổ xuống, cái này nói rõ bốn phía khí tức cân bằng, không có quỷ khí, nói cách khác chưa có quỷ hồn tới.

Là không kiểm tra được, hay là thật sự chưa có quỷ tới?

Diệp Thiếu Dương sững sờ một hồi, thẳng đến khi ngửi được một mùi khét, ngẩng đầu nhìn, tấm ảnh chụp kia đã bốc cháy.

Khuôn mặt “Diệp Tiểu Thước” ở trong lửa vặn vẹo, tựa như sống lại, hướng mình cười dữ tợn.

Cái này tính là gì, thị uy?

Một màn ảnh chụp thiêu đốt, làm Diệp Thiếu Dương lập tức hiểu, khẳng định có quỷ tới rồi, mà lại không phải tu vi cường đại đến mức mình không phát hiện được, mà là trận pháp chết tiệt kia, áp chế quỷ khí của nó, làm mình chưa cảm giác được nó tồn tại.

Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu, sự tình càng ngày càng phức tạp nha.

Một lát sau, Tiểu Mã xách một cái siêu nóng hôi hổi chạy tới, Diệp Thiếu Dương lấy ra bát to, rót nước sôi, từ trong túi lấy ra một mảnh vải đỏ, nhúng ở bên trong một chút, sau đó bảo Tiểu Mã đem Tam Nương đỡ ngồi dậy, dùng vải đỏ chấm đầy nước ấm bọc cổ bà, lợi dụng hơi nóng kích thích tác dụng chậm huyệt vị, đợi lúc đâm kim, hiệu quả sẽ tốt.

Thừa dịp này, hắn cắt ngón giữa, viết một lá Huyết Tinh Phù, dán lên cửa sổ, miễn cho đợi lúc mình toàn lực làm phép bị quỷ hồn đánh lén, vậy phiền toái to.

Tiếp theo, hắn đem một tập tiền vàng đều ngâm ở trong nước nguội, sau đó xé xuống Định Hồn Phù trên trán Tam Nương, Tam Nương lập tức giãy dụa.

Diệp Thiếu Dương lệnh Tiểu Mã ôm chặt lấy cánh tay Tam Nương, làm bà không thể di động, sau đó từ trong bát vớt ra một tờ tiền vàng, dán tại trên mặt bà, che lại miệng mũi của bà.

“A ——” Tam Nương dùng sức hít hơi, đẩy ra đầu lưỡi, ý đồ liếm rách tiền vàng.

Diệp Thiếu Dương lập tức lại dán lên một tờ, vị trí hơi lệch một chút, tiếp theo không ngừng đem tiền vàng dán lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.