Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 466: Chương 466: Chương 466: Lệ quỷ hiếm thấy




Theo tiền vàng ướt ở trên mặt càng dính càng nhiều, Tam Nương rất nhanh không thở nổi, toàn thân bắt đầu run rẩy giãy dụa.

“Cậu làm cái gì vậy, muốn giết người à!” Tiểu Mã giật mình kêu lên.

“Chính là muốn giết bà ấy, sau khi bà ấy chết, toàn bộ hồn phách lệch vị trí sẽ tự do huyệt vị, mới có thể dỡ hồn.” Diệp Thiếu Dương nhìn Tiểu Mã một cái, “Thít chặt chút, đừng để bà ấy động đậy!”

“Đệch, vậy tôi chẳng phải phạm tội giết người, không được không được!” Tuy biết đây là đang cứu người, nhưng nghĩ đến mình đang giết người, Tiểu Mã vẫn không qua được cửa ải tâm lý này, hướng Diệp Thiếu Dương reo lên: “Cậu mau nghĩ cách đi, bằng không tôi buông tay!”

Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ, đành phải từ trên giường kéo qua một cái chăn nhếch nhác, bọc chặt sau lưng Tam Nương, kéo đến phía trước, bọc hai lần, thắt nút chết.

Tiểu Mã lập tức buông tay. Diệp Thiếu Dương tự mình đè đầu vai Tam Nương, khống chế bà vặn vẹo.

Tiểu Mã thấy cảnh này, lau lau mồ hôi lạnh ở trán, nói: “Tiểu Diệp Tử cậu nhất định phải đem bà ấy cứu sống, bằng không chúng ta sẽ thành mưu sát.”

Tam Nương giãy dụa dần dần trở nên vô lực, sau đó toàn thân chợt run lên, thiếu chút nữa đem hai tay Diệp Thiếu Dương đánh văng ra, sau đó cái lưng thẳng từng chút một nhũn ra, đã chết.

Diệp Thiếu Dương nhanh chóng bóc tiền vàng trên mặt bà, đem Tụ Hồn Phù đã sớm vẽ sẵn dán ở trên mặt bà, sau đó đem bà đặt ngã trên giường, thở phào một cái, nói: “Xong rồi, để bà ấy hồi hồn một chút.”

“Vậy là được rồi?”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu.

Tiểu Mã lập tức nói ra nghi vấn trong lòng: “Cậu vì sao phải dùng cách quái dị như vậy giết chết bà ấy?”

Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn cậu ta một cái: “Cậu cho rằng tôi cần tốn nhiều sức như vậy, tôi là cứu người, không phải giết người, tôi phải cam đoan thân thể bà ấy an ổn không tổn hại, cho dù là đem bà ấy bóp chết, cũng dễ dàng tạo thành yết hầu tổn thương, chỉ có như vậy có thể khiến bà ấy không bị thương mà chết.

Người ta ở lúc giãy chết, khí lực là rất lớn, nếu dùng đồ trói lấy cánh tay bà ấy, bà ấy giãy dụa, cánh tay rất dễ dàng bị thương, cho nên bảo cậu giữ bà ấy, cậu còn không làm!”

Tiểu Mã lúc này mới hiểu được, gãi ót nói: “Nhưng loại tình huống đó, luôn cảm giác mình đang giết người, không vượt qua được chướng ngại tâm lý.”

Diệp Thiếu Dương lười để ý cậu ta nữa, phái cậu ta đi ngoài cửa trông coi, ở trước khi mình gọi cậu ta tiến vào, bất luận kẻ nào cũng không thể thả vào.

Sau khi Tiểu Mã đi, hắn lại đợi một lúc, nhìn thoáng qua Tụ Hồn Phù, phù văn bên trên đã nối liền cùng một chỗ, đã tới lúc, vì thế đỡ Tam Nương ngồi dậy.

Tự mình ngồi ở phía sau bà ta, lấy ra hộp kim Thập Bát Thần Châm, sau đó đem áo bà ta kéo xuống phía dưới, lộ ra gáy, lấy ra ba cây kim, đâm vào huyệt vị, sau đó ở đỉnh đầu đâm một cây kim to, đem hai tay cũng bẻ đến phía sau, ở hổ khẩu hai tay đâm hai cây kim cuối cùng, sau đó, bắt đầu dẫn hồn...

Quá trình này duy trì một đoạn thời gian rất dài, trong lúc đó di động vang lên, cũng hoàn toàn không rảnh đi quản, không ngừng lấy kim, đâm kim...

Một giờ sau, làm phép hoàn thành.

Quá trình rất vất vả, nhưng kết quả rất thành công, Diệp Thiếu Dương đem kim thu hết lại, đẩy ngã Tam Nương, nhìn về phía mặt bà ta, sắc mặt hồng nhuận, vẻ mặt an tường, đã ngủ.

Đây là phản ứng bình thường, ba hồn bảy vía bà tuy đã trở về vị trí cũ, nhưng cần một đoạn thời gian mới có thể hoàn toàn dung hợp với kinh huyệt.

Diệp Thiếu Dương lau mồ hôi, thu thập đồ đạc, xuống giường tới ngoài cửa, đối mặt Tiểu Mã dò hỏi gật gật đầu.

Lúc này hắn nhớ tới chuyện điện thoại di động từng vang, vội vàng móc di động nhìn, có vài cuộc gọi lỡ, đều là Diệp Tiểu Manh gọi tới, trong lòng khẽ động, chẳng lẽ tìm mình có việc gì gấp?

Vội vàng gọi lại, kết quả đợi hồi lâu không có ai tiếp. Đúng lúc này, một khí tức khác thường từ trong túi quần lan tràn lên.

Diệp Thiếu Dương đưa tay sờ, là thanh kiếm gỗ đào Diệp Tiểu Manh cho, đạo văn khắc bên trên lưu động như nước, nhất thời cả kinh: đây là Càn Khôn Song Sinh Kiếm, một cây gặp được quỷ yêu tà khí, một cây khác sẽ sinh ra dị động, chẳng lẽ nói, Diệp Tiểu Manh đã gặp quỷ?

Lập tức cầm kiếm gỗ, lấy cương khí cảm giác, phán đoán ra luồng hơi thở dao động này đến từ hướng chính Bắc.

“Cậu ở đây trông bà ấy, tôi đi làm việc!” Diệp Thiếu Dương dặn Tiểu Mã một tiếng, chạy vội ra khỏi cửa nhà, một đường hướng về phía bắc chạy đi, đồng thời lấy ra điện thoại, muốn gọi lại cho Diệp Tiểu Manh, kết quá nhìn thấy có một tin nhắn chưa tiếp, mở ra nhìn chính là Diệp Tiểu Manh gửi tới, nội dung chỉ có một câu: gọi điện thoại cho anh không có ai tiếp, tôi đi Lưỡng Giới sơn xem một chút, lát nữa sẽ tìm anh.

Lưỡng Giới sơn, đó không phải chỗ Diệp Thu Sơn gặp được Diệp Tiểu Thước? Nơi đó quả nhiên có vấn đề!

Diệp Thiếu Dương lại gọi một cuộc điện thoại qua, vẫn không có ai tiếp, đành phải bỏ cuộc, toàn lực chạy hướng bắc.

Hắn không biết vị trí cụ thể của Lưỡng Giới sơn, nhưng ở dưới song sinh kiếm chỉ dẫn, hai mươi phút sau đã tới dưới chân một ngọn núi hoang.

Nói chính xác, là hai ngọn núi hoang, ở giữa có một khe hẹp dài mấy mét, từ thế núi hai bên bổ sung nhau đến xem, hai ngọn núi này ban đầu quả thật là một thể, về sau tách ra.

Trong khe núi cỏ cây um tùm, yên tĩnh không tiếng động.

Song sinh kiếm cảm giác ra vị trí, ở không xa phía trước.

Diệp Thiếu Dương tiến vào khe núi, chưa đi được bao xa, liếc một cái liền thấy được Diệp Tiểu Manh, ngồi ở phía sau một khối đá núi, tóc hỗn độn, sắc mặt xanh mét.

“Tiểu Manh, làm sao vậy, Tiểu Manh?” Diệp Thiếu Dương liên tục gọi vài tiếng, Diệp Tiểu Manh vẻ mặt dại ra, hoàn toàn chưa có phản ứng.

Diệp Thiếu Dương ý thức được không đúng, ngồi xổm xuống ở trước mặt cô, nhìn chăm chú, ngây ra ngay tại chỗ: Trên làn da Diệp Tiểu Manh che một tầng sương trắng nhỏ dày, đáy mắt lại đầy khí đen.

Cô ấy... Đã trúng tà. Lần này không phải quỷ khí vào mắt, mà là thật sự quỷ nhập!

Diệp Tiểu Manh tuy pháp lực không sâu, nhưng dù sao cũng là pháp sư, quỷ có thể nhập vào pháp sư, tu vi tuyệt không tầm thường.

Diệp Thiếu Dương chưa vọng động, từ trong đai lưng lấy ra đồng tiền lớn đúc mẫu, ở trong tay áo cắt ngón giữa, nhẹ nhàng vạch ở bên trên, dựa theo tứ tượng quẻ vị trời vuông đất tròn, vẽ ra một lá Nhiếp Huyết Phù.

Diệp Tiểu Manh đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, không giống với người bình thường bị quỷ nhập, hai con ngươi của cô tuyệt không đục ngầu, ngược lại rất sáng ngời, nhưng bắn ra lại là ánh mắt không thuộc về con người.

Diệp Thiếu Dương âm thầm hít hơi, gia hỏa này, tu vi cũng quá mạnh một chút rồi nhỉ?

“Ngươi là kẻ nào?” Diệp Thiếu Dương dẫn đầu mở miệng nói, đánh vỡ cục diện bế tắc, hắn cảm thấy đối phương đã chưa động thủ, vậy có lẽ có thể nói chuyện.

“Ngươi... Lại là người nào?” Thanh âm là một nam nhân, rất âm lãnh, như mang theo vô số hồi âm, “Ngươi vì sao phải quản chuyện này?”

Diệp Thiếu Dương chưa lên tiếng, hướng Diệp Tiểu Manh đi một bước.

Diệp Tiểu Manh đột nhiên lắc lắc đầu: “Vô dụng, toàn bộ mọi người đều sẽ chết, từng người một, chết cả đi... Các ngươi cái gì cũng không ngăn cản được.”

Sao lại giống như Tam Nương nói, trong lòng Diệp Thiếu Dương giật mình, thuận miệng nói: “Ngươi là Diệp Tiểu Thước?”

Một trận gió âm thổi qua đất bằng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.