Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 467: Chương 467: Chương 467: Lệ quỷ nguyền rủa




Sắc mặt “Diệp Tiểu Manh” lập tức trầm xuống. “Vốn ta chỉ muốn mang một mình cô ta đi, ngươi cũng đã đến. Tốt lắm, ta thích pháp sư.”

Quả nhiên là Diệp Tiểu Thước! Đáy lòng Diệp Thiếu Dương tuy kinh ngạc, bề ngoài vẫn làm ra bộ dáng không sao cả, cười cười nói: “Ta cũng không tùy tiện đi theo người, có gan ngươi thả cô ấy ra, ta đơn đấu với ngươi.”

“Đơn đấu... với ta?” “Diệp Tiểu Manh” tựa như nghe thấy chuyện gì buồn cười, khóe miệng lộ ra một cái mỉm cười mỉa mai, “Bằng ngươi?”

“Ngươi nếu không đánh, vậy thì nói chuyện, thế nào, ngươi mười năm trước đã chết, vì sao lại trở về, mười năm qua ngươi đi đâu?”

Diệp Thiếu Dương nói xong lại đi lên trước một bước, giữa hai người chỉ còn lại có không đến ba mét.

Diệp Tiểu Thước nhìn dưới mặt đất, nói: “Ngươi dám cách ta gần như vậy?”

Diệp Thiếu Dương trả lại một câu: “Ngươi dám để ta cách ngươi gần như vậy?”

Diệp Tiểu Thước không nói gì nữa, nâng lên tay phải, hướng Diệp Thiếu Dương chộp tới.

Một luồng quỷ khí lạnh như băng nháy mắt ập tới.

Diệp Thiếu Dương sớm có chuẩn bị, bước chéo một bước lên trước, tay trái dựng lên hai ngón trỏ và giữa, hướng lòng bàn tay Diệp Tiểu Thước điểm đi. Bàn tay Diệp Tiểu Thước thu lại, hóa chưởng thành trảo, luồng quỷ khí kia nháy mắt thu liễm, đem Diệp Thiếu Dương kéo qua.

Diệp Thiếu Dương thuận thế hạ tay trái, né qua bàn tay hắn, nhanh chóng hướng yết hầu chộp tới.

Diệp Tiểu Thước tu vi tuy mạnh, nhưng kinh nghiệm chiến đấu hiển nhiên so ra kém Diệp Thiếu Dương tên giảo hoạt trường kỳ giao tiếp cùng quỷ yêu này, không biết đây là hư chiêu, lập tức dẫn quỷ khí chặn.

Diệp Thiếu Dương cười lạnh trong lòng, tay trái ngăn trở tầm mắt hắn, tay phải vươn ra cực nhanh, đem đồng tiền lớn đúc mẫu đặt tại giữa ấn đường Diệp Tiểu Manh, hai ngón tay trỏ và cái thò vào lỗ đồng tiền, nhéo làn da ấn đường, dùng sức véo, máu tươi lập tức chảy ra, kích hoạt Nhiếp Huyết Phù, cũng tưới đồng tiền, lấy máu để dẫn, nhanh chóng xoay tròn.

Nhiếp Huyết Phù một khi hình thành, phóng ra uy lực cường đại, lập tức đem một cái bóng đen từ trong cơ thể Diệp Tiểu Manh đánh ra, lăn dưới đất, biến mất không dấu vết.

Diệp Tiểu Manh mềm nhũn ngã xuống, bị Diệp Thiếu Dương ôm ngang một cái, chạy ra bên ngoài khe núi.

Hắn tin tưởng Diệp Tiểu Thước sẽ không từ bỏ ý đồ, mà nếu mình đoán không sai, trong khe núi chính là ấm phong chia địa của hắn.

Quả nhiên, hắn chân trước mới vừa đi, phía sau đã truyền đến một chuỗi thanh âm kỳ quái: “Bang, bang, bang, bang...”

Đây là tiếng gì?

Diệp Thiếu Dương đột nhiên quay đầu, nhất thời cả kinh biến sắc: quỷ khí màu đen, như mây khói ở trong khe núi tràn ngập ra, lan tràn che trời, trận thanh âm bang bang bang bang kia từ sâu trong quỷ khí truyền đến, gõ ở trong lòng hắn.

Ở trong kinh ngạc, Diệp Thiếu Dương một hơi chạy ra khỏi khe núi, đem Diệp Tiểu Manh đặt ở dưới một thân cây, đem ba lô của mình cởi xuống, ném ở trên thân cô, bên trong có nhiều loại pháp khí, có thể bảo vệ nàng không phải lo, bản thân chỉ cầm Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, xoay người lao về phía khe núi.

Biết rõ núi có quỷ, vẫn đi về quỷ sơn. Diệp Thiếu Dương ta thân là Thiên Sư, thật chơi cứng, ta cũng không phải loại ăn chay!

Diệp Thiếu Dương nghẹn một hơi hung hăng, lao tới lối vào khe núi.

Quỷ khí kia lan tràn đến ven khe núi, lập tức không tiến lên nữa, nhưng tiếng gõ bang bang bang bang vẫn không ngừng truyền đến.

Cái này con bà nó rốt cuộc là tiếng gì?

Diệp Thiếu Dương chưa tùy tiện đi vào, từ trong đai lưng lấy ra Âm Dương Kính, hướng phía vang lên thanh âm quái dị soi tới, đồng thời đem ngón giữa lúc trước từng cắt đặt ở trên mặt gương, viết một chữ “Sắc”, cao giọng hô: “Sắc lệnh ký thành, quỷ môn vi khai! Phá!”

Chữ Sắc chợt lóe, xuyên thấu mặt gương, lại phản xạ vào trong quỷ khí, đem quỷ khí mạnh mẽ bổ ra một chỗ hổng, hướng hai bên ùa đi.

Trong Âm Dương Kính, xuất hiện một cái đầu lâu, tóc dài bay bay, thất khiếu đổ máu, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ, tướng mạo không rõ, làm Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhất là, phía dưới cái đầu này không phải thân thể, mà là một con rối hình người đen tuyền, phía dưới không phải hai chân, là một cây côn, không ngừng gõ ở trên mặt đất chất đống đầy đá, phát ra tiếng bang bang bang bang.

Đây là chân thân của Diệp Tiểu Thước?

Thấy một màn này, nghi hoặc trong lòng Diệp Thiếu Dương chẳng những chưa cởi bỏ, ngược lại càng sâu thêm, bởi vì hắn không biết đây rốt cuộc là quỷ gì.

“Mao Sơn thuật, ngươi dùng là Mao Sơn thuật!” Con quỷ kia đong đưa đầu, phát ra tiếng ken két.

Diệp Thiếu Dương thu hồi Âm Dương Kính, lật tay búng, đem tám đồng tiền Ngũ Đế hướng nó đánh ra, một chiêu này chỉ là ném đá dò đường, ý đồ thông qua thủ đoạn phòng ngự hoặc phản kích của con quỷ này, có thể thử ra tu vi của nó.

Nhưng con quỷ này chưa phòng ngự, cũng chưa phản kích, lúc tiền Ngũ Đế bay đến trước mặt nó một mét, đột nhiên rơi xuống, ở không trung hóa thành bột, chậm rãi rơi xuống.

Cái gì! Tâm tình Diệp Thiếu Dương đã không thể dùng chấn động để hình dung, đối phương nếu tu vi đủ sâu, đem tiền Ngũ Đế đánh bay xem như bình thường, nhưng tiền Ngũ Đế tốt xấu cũng là pháp khí, có thể bất động thanh sắc đem tiền Ngũ Đế chấn vỡ thành bột, tu vi đối phương, đã kinh người tới mức nào rồi!

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, tay cầm Long Tuyền Kiếm, vì việc nghĩa không quay đầu đi hướng khe núi. Tay phải nhấn một cái, Long Tuyền Kiếm ‘Keng’ ra khỏi vỏ.

“Thương Long ra biển, quét hết tà mị!”

Theo Diệp Thiếu Dương niệm ra chú ngữ, Long Tuyền Kiếm hóa thành một luồng tử khí hình rồng, chui vào khe núi.

Trên khuôn mặt quỷ cười dữ tợn kia lộ ra một tia biểu cảm kinh dị, tóc dài khẽ động, quỷ khí nhanh chóng hướng về trước người co rút lại, nháy mắt Long Tuyền Kiếm đâm vào, đình trệ một chút, sau đó như bẻ gãy nghiền nát đem quỷ khí đâm thủng.

Con quỷ kia lại không thấy bóng dáng.

Một thanh âm, từ sâu trong khe núi truyền đến:

“Còn chưa tới lúc quyết đấu, Mao Sơn pháp sư, ta để ngươi tận mắt thấy người cả chợ chết đi, bồi táng cho ta! !” Thanh âm vang vọng không dứt, ước chừng qua mấy phút đồng hồ mới biến mất.

Diệp Thiếu Dương niệm chú ngữ, triệu hồi Long Tuyền Kiếm, tâm tình cực kỳ phức tạp nhìn khe núi, trong lòng hiểu, mình gặp kình địch chân chính rồi, vừa rồi con quỷ kia tuyệt đối lợi hại hơn đám Hạn Bạt nhiều.

Thở dài, Diệp Thiếu Dương trở lại bên người Diệp Tiểu Manh, nắm cổ tay cô, kiểm tra một phen, không có trở ngại, chỉ là sau khi bị quỷ nhập, khí tức trong cơ thể hỗn loạn, dẫn tới thần chí không rõ. Lập tức đem pháp khí thu gom hết, cõng cô trở về.

Trước đó châm cứu cho Tam Nương đã hao phí tinh lực rất lớn, lại chạy suốt đường tới, cùng một con quỷ khó hiểu đánh một trận, Diệp Thiếu Dương cũng không phải người sắt, lúc này cõng Diệp Tiểu Manh đi không đến mười phút, thực sự có chút không chống đỡ được.

Sau khi cảm giác cách khe núi có đủ một khoảng cách, Diệp Thiếu Dương thở hổn hển đem cô đặt xuống đất, dựa vào một thân cây, nghỉ ngơi một lát, sau đó nắm cổ tay cô, phóng thích cương khí, giúp cô thuận khí.

Mấy phút sau, Diệp Tiểu Manh từ từ tỉnh lại, vừa mở mắt nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, ngây ra một phen nói: “Sao lại là anh?”

Diệp Thiếu Dương cũng sửng sốt, “Không phải tôi thì là ai?”

Diệp Tiểu Manh nhìn quanh, nhíu mày nói: “Pháp sư trước đó cứu tôi kia đâu?”

Diệp Thiếu Dương dò hỏi, mới biết được cô biết vừa rồi sau khi được mình cứu, lúc nằm dưới tàng cây, bởi vì có pháp khí áp thể, khí tức hơi thông thuận, nửa mộng nửa tỉnh thấy được một nháy mắt mình và con quỷ kia đấu phép, tuy chỉ có một hiệp, nhưng đã làm cô nhớ kỹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.