“Tam Nương đâu?” Diệp Thiếu Dương hỏi Diệp Tiểu Manh.
“Ở nhà tôi, tôi an bài cho bà ấy một gian phòng, bà ấy rất thành thật, ngồi ở trên giường không nhúc nhích, mẹ tôi đang bầu bạn với bà ấy.”
Diệp Tiểu Manh dừng một chút, nói: “Cha tôi cùng ba thôn trưởng đều tự đem bốn thôn đi khắp, bình thường có rất nhiều người đều có thể nhìn thấy, có thể bài trừ, cho nên cũng không khó, có một số người không thấy được, đều sắp xếp tra xét rồi, ba vị thôn trưởng kia cũng rất ủng hộ, hẳn là sẽ không bỏ sót, có không ít người ra ngoài làm công, cảnh sát Tương cũng thông qua hệ thống cảnh sát điều tra, cơ bản đều có thể tra được tin tức, xác nhận những người này còn sống.”
Diệp Thiếu Dương nghe tới đây, lo lắng hỏi Tương Kiến Hoa: “Anh là điều tra như thế nào?”
“Đầu tiên là điện thoại xác minh, điện thoại không có ai tiếp, thì lấy thẻ di động cùng tin tức chi phiếu, xem có ghi chép hay không, còn có ghi chép đặt phòng khách sạn, những thứ này đều là chuyện mạng net toàn quốc, động động thử tiêu.” Tương Kiến Hoa cười nói.
Diệp Thiếu Dương cạn lời, cảnh sát đúng là trâu bò, nhưng từ một điểm này cũng có thể phán đoán ra, chức vị Tương Kiến Hoa hẳn là không thấp, một cảnh sát bình thường, chỉ bằng một câu nói muốn vận dụng nguồn tài nguyên cảnh vụ, chỉ sợ không dễ dàng.
Tương Kiến Hoa tiếp tục nói: “Nhân khẩu không tra được tin tức, hơn nữa là ở trước khi xảy ra nạn hạn hán mất tích, tổng cộng có bốn người, một người là cô gái vị thành niên, giận dỗi người nhà, rời nhà trốn đi, đến bây giờ chưa về. Một người là mắc bệnh si ngốc tuổi già, cũng mất tích. Còn có một là vợ bé, cãi nhau với chồng sau đó rời nhà trốn đi, chưa có đầu mối.
Tôi hoài nghi nhất chính là nhà này, bởi vì cô gái vị thành niên kia không có chứng minh thư, người già bị bệnh si ngốc cũng không mang chứng minh thư, ở các nơi không tra được tin tức chứng minh thư, có thể lý giải, nhưng người phụ nữ này hoàn toàn không tra được mua vé xe lửa cùng ghi chép, cũng không có ghi chép đặt phòng khách sạn, điều này có chút kỳ quái.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Anh vừa rồi không phải nói có bốn người sao, còn có một người nữa đâu?”
“Còn có một người, chính là nam nhân cùng cô vợ bé này cùng nhau bỏ trốn, là hàng xóm cô ta, cũng không rõ tung tích.”
“Đệch.” Diệp Thiếu Dương đen mặt. “Hạn Bạt kia chưa tìm được, anh còn tra ra một vụ yêu đương ngoài luồng.”
Tương Kiến Hoa nói: “Chồng của người phụ nữ mất tích ở lúc cô ấy mất tích một tháng liền báo án, cảnh sát cũng điều tra rồi, nhưng bởi vì theo người ta bỏ trốn, cân nhắc bình thường đều sẽ giấu diếm hành tung, cũng chưa coi là vụ án hình sự để điều tra.”
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói: “Nếu Hạn Bạt thực nằm trong mấy người mất tích này, tất nhiên đề cập đến vụ án hình sự, nhất là người vợ bé bỏ trốn này.”
Tương Kiến Hoa gật đầu nói: “Các người chỉ cần tra ra Hạn Bạt là được, thật sự có vụ án hình sự, sẽ có người đến xử lý.”
Diệp Tiểu Manh tiếp nhận đề tài, nói với Diệp Thiếu Dương: “Anh đối với những thứ này hiểu nhiều, anh nghĩ xem, có cách nào từ mấy nhà này tìm ra thi sát không, cảnh sát Tương muốn vận dụng thủ đoạn tra xét hình sự, bắt đầu từ người nhà kẻ bị mất tích, nhưng như vậy có thể khá tốn thời gian, còn không nhất định hữu dụng.”
Diệp Thiếu Dương bắt đầu tự hỏi, phân tích cho bọn họ nghe: nếu mấy người dân mất tích này đã tử vong, biến thành Hạn Bạt, vậy khẳng định còn ở trong thôn, nếu là chết ở vùng đất khác biến thành Bạt, vậy là nơi đó xảy ra nạn hạn hán, sẽ không ảnh hưởng quê nhà.
Ở trên cơ sở này nghĩ tiếp: nếu người là chết ở trong thôn, người nhà không có đạo lý gì không biết, đã công bố bọn họ mất tích, hơn nữa chưa đem bọn họ đi chôn, vậy chỉ có một loại khả năng: vụng trộm chôn ở nơi nào rồi.
“Nếu quả thật là như vậy, vậy bất cứ nơi nào cũng có khả năng, điều tra là vô dụng, cái này cũng không phải vụ án hình sự, không có cách nào hướng nhiều người như vậy tiến hành thẩm vấn.” Diệp Thiếu Dương nói, huống chi thẩm vấn người ta cũng sẽ không nói thật.
Hai người bọn Diệp Tiểu Manh gật đầu, những thứ này bọn họ đã sớm nghĩ tới.
“Hiện tại toàn bộ Ngưu Đầu sơn đều bị trận pháp không biết tên phong ấn, không cảm thụ được bất cứ tà khí nào, bao gồm thi khí, bằng không đi khắp nơi một lần, tìm kiếm thi khí là được...”
Diệp Tiểu Manh nghe xong lời hắn nói, vội hỏi: “Ý tứ anh là, cởi bỏ trận pháp phong ấn?”
“Tôi có kế hoạch này, trước đó căn bản không biết phong ấn là chuyện thế nào, không thể nào xuống tay, hiện tại có chút ý tưởng.” Diệp Thiếu Dương khoát tay nói, “Chuyện này tôi tự mình đi làm, tạm không nói cái này.”
Diệp Tiểu Manh không kiên nhẫn nói: “Vậy anh còn nói, anh rốt cuộc có cách nào tìm được Hạn Bạt không!”
“Có biện pháp, Hạn Bạt buổi tối, sẽ hướng trong nhà mình nấu nước, tránh cho người nhà khát chết, nhưng nếu nó là bị người nhà hại chết mà nói, khẳng định sẽ không nấu nước, nhưng trong nhà Hạn Bạt, tuyệt đối sẽ không có hạn hán.
Đây là một loại thi linh cảm ứng, có liên quan với phong thuỷ, giải thích thì phiền toái, không nói nữa, nhưng chúng ta có thể lợi dụng điểm ấy, tìm ba người đến trong nhà bọn họ, đem thùng nước cầm tới trong sân, ở độ cao mực nước làm ký hiệu, chờ một hai giờ, nếu mực nước hạ xuống, nói rõ nước là bị Hạn Bạt hấp thu, vậy là bình thường, nếu không có, vậy Hạn Bạt tất nhiên ngay tại nhà này!”
Diệp Tiểu Manh giật mình, nói: “Cách này hay nha!”
Tương Kiến Hoa cũng gật đầu nói: “Cứ làm như vậy, ba người chúng ta bây giờ đi qua?”
“Ặc... Ba người chúng ta?” Diệp Thiếu Dương thật sự không muốn ở trong nhà người khác ngồi không một hai giờ.
Tương Kiến Hoa nghe hiểu ý tứ của hắn, nói: “Cậu nếu không muốn đi, tôi sẽ từ đồn trên chợ tìm ba người, cũng không có vấn đề, nhưng chẳng may Hạn Bạt ở một nhà nào trong đó, bọn họ sẽ có nguy hiểm không?”
Diệp Thiếu Dương nhìn nhìn sắc trời nói: “Bây giờ là năm giờ, mùa hè trời lâu tối, chúng ta chỉ cần ở trước khi trời tối kết thúc công việc là được, Hạn Bạt ban ngày không thể ra khỏi hang ổ, chỉ có buổi tối mới có thể hành động.”
Tương Kiến Hoa yên lòng, tỏ vẻ muốn lập tức đi đồn tìm người.
“Anh hiện tại đi làm gì?” Diệp Tiểu Manh hỏi Diệp Thiếu Dương.
“Tôi đi nghĩ cách làm rõ phong ấn này là thế nào, tháo bỏ phong ấn như thế nào, bằng không về sau bị quỷ đánh lén cũng không biết chết ra sao.”
Diệp Tiểu Manh nhíu mày gật gật đầu, “Điều này quả thật rất quan trọng, nhưng lấy pháp lực của anh, có thể làm nổi sao?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Thử chút đi.”
Diệp Tiểu Manh hiển nhiên không ôm lòng tin quá lớn đối với hắn, nói: “Vậy anh cứ đi thử xem đi, tôi ở nhà nói chuyện với Tam Nương, câu thông cảm tình.”
Diệp Thiếu Dương đối với cô lại càng không có tin tưởng gì, nhưng chưa đả kích cô, hẹn với Tương Kiến Hoa có tin tức điện thoại thông báo, sau đó phân công nhau hành động.
Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, chuyện này cần một trợ thủ, vì thế gọi điện thoại triệu hồi Tiểu Mã, ở đầu thôn gặp mặt, cùng nhau chạy tới Ngưu Đầu sơn.
Từ ngày đầu tiên vào thôn, sau khi cảm ứng được trận pháp tồn tại, Diệp Thiếu Dương đã từng muốn phá giải, nhưng mãi không nghĩ ra cách nào hay, trải qua vài ngày cân nhắc, hắn cuối cùng nghĩ đến một biện pháp tốt, thật ra biện pháp này rất đơn giản:
Đi bắt một con quỷ, tùy tiện tìm phương hướng đi mãi, thẳng đến lúc có thể cảm giác được quỷ khí tồn tại, nói rõ nơi đó chính là biên giới trận pháp, sau đó lấy phương thức vẽ vòng tròn, theo biên giới đi vòng, lấy có thể cảm giác được quỷ khí làm chuẩn, vây quanh trận pháp đi một vòng, đem phạm vi trận pháp xác định.