Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 469: Chương 469: Chương 469: Sự chờ đợi của Tam Nương




Sau khi trở lại Diệp gia thôn, Diệp Thiếu Dương dẫn Diệp Tiểu Manh tới nhà Tam Nương, hắn đánh giá thời gian, Tam Nương hẳn là tỉnh rồi.

Vào nhà nhìn qua, quả nhiên là đúng, Tam Nương vẻ mặt trầm tĩnh ngồi ở bên giường, Tiểu Mã đang ở một bên hỏi bà, mọi cách hướng dẫn, bà lại không mở miệng.

Diệp Thiếu Dương chưa nói cho Diệp Tiểu Manh tình huống chân thật của Tam Nương, lừa trong cơ thể bà ấy có tà khí, mình chỉ là đốt một chén nước bùa cho bà, là đã chữa khỏi.

“Tiểu Diệp Tử cậu trở lại rồi.” Tiểu Mã hướng Tam Nương bĩu môi, “Đến đi, cậu tự tới hỏi đi.”

Diệp Thiếu Dương tới bên giường, nghiêng người đối mặt Tam Nương ngồi xuống, lẳng lặng đánh giá bà ấy.

Tuy bà vẫn là bộ dáng rối bù kia, nhưng nhìn qua giống như biến thành người khác, cảm giác hoàn toàn là một người bình thường.

Cho nên, Diệp Thiếu Dương quyết định dùng phương thức đối đãi người bình thường nói chuyện với bà, câu nói đầu tiên là nói thẳng: “Là tôi đã cứu bà. Tôi muốn biết, Diệp Tiểu Thước là chết như thế nào?”

Mí mắt Tam Nương cử động một cái, sau đó... Không có bất cứ phản ứng nào.

Diệp Thiếu Dương hỏi tiếp: “Diệp Tiểu Thước chết, có phải quan hệ bí mật gì hay không?”

Tam Nương vẫn không lên tiếng.

Hai vấn đề đều không trả lời, vậy không có cách nào hỏi tiếp nữa.

Tiểu Mã cũng ở một bên nói: “Cậu nếu hỏi như vậy cũng đừng hỏi nữa, tôi vừa rồi cũng đã hỏi một vòng, bà ấy phản ứng gì cũng không có, Tiểu Diệp Tử ngươi có phải chưa chữa khỏi thính giác của bà ấy hay không?”

Diệp Thiếu Dương liếc xéo cậu ta một cái, nhìn Tam Nương, chậm rãi nói: “Diệp Tiểu Thước đã trở lại, bà biết không?”

Tam Nương run rẩy một chút, ngẩng đầu, ánh mắt nhắm ngay Diệp Thiếu Dương. “Tôi không biết, tôi cái gì cũng không biết.”

Bà ta rốt cuộc mở miệng, thanh âm rất trầm, mang theo một loại cảm giác ưu thương.

“Tôi biết, bà biết rất nhiều việc, nói như thế nào nhỉ, hiện tại chuyện ma quái trong thôn, rất có thể có liên quan với Diệp Tiểu Thước, chuyện này có thể quan hệ tính mạng người cả thôn, tôi hy vọng... Bà có thể nói cho chúng tôi biết chân tướng.”

Tam Nương chưa lên tiếng, nhưng khóe miệng lộ ra một cái mỉm cười hơi trào phúng.

Lòng Diệp Thiếu Dương trầm xuống, chẳng lẽ bà ta rất cao hứng nhìn thấy chuyện này hay sao?

“Tôi đã biết, sẽ có một ngày như vậy.” Tam Nương u ám nói, “Mười năm rồi, tôi đã đợi mười năm, rốt cuộc đã đợi được.”

Quả nhiên là như thế! Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn Diệp Tiểu Manh một cái, cũng là vẻ mặt kinh ngạc. Trong lòng Diệp Thiếu Dương bắt đầu tính toán, chẳng lẽ Diệp Tiểu Thước là bị người ta hại chết, Tam Nương biết chân tướng, cho nên muốn Diệp Tiểu Thước đến báo thù?

Đang nghĩ như thế nào có thể khiến bà ta mở miệng, Tam Nương lại lần nữa nói: “Tôi sẽ không nói, cho dù cậu giết tôi, dù sao tôi cũng từng chết một lần, thứ tôi chờ thấy, là Tiểu Thước trở về.”

Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chằm bà ta, từ đáy mắt bà ta thấy được một thứ: quyết tuyệt.

Hắn biết mình trong thời gian ngắn là không hỏi ra được gì.

Lúc này Diệp Tiểu Manh kéo hắn một cái, ý bảo hắn đi ra ngoài, Diệp Thiếu Dương đứng dậy, theo cô cùng nhau đi đến ngoài cửa.

“Như vậy chỉ sợ là hỏi không ra kết quả.” Diệp Tiểu Manh thấp giọng nói, “Tôi có chủ ý, để bà ấy đến ở nhà của tôi đi, chậm rãi mở đường, có lẽ bà ấy sẽ nói.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Tôi thấy không nhất định hữu dụng.”

Diệp Tiểu Manh nói: “Có thể thử chút mà, dù sao không có tổn thất gì, hơn nữa một mình bà ấy ở đây đáng thương lắm, tôi có thể chiếu cố bà ấy, cảm hóa bà ấy...”

Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, “Vậy cũng cần bà ấy đồng ý đi mới được.”

“Tôi hỏi bà ấy một chút.” Trở lại phòng, Diệp Tiểu Manh ngồi sát Tam Nương, nói, “Tam Nương, chỗ này của bà bẩn quá, không thể sống được, không bằng bà theo tôi về nhà thế nào, tôi có thể chiếu cố bà một đoạn thời gian.”

Tam Nương ngẩng đầu đánh giá cô, nói: “Cô là ai?”

“Tôi tên Diệp Tiểu Manh, con gái thôn trưởng Diệp Bá, theo tôi đi đi.”

Diệp Thiếu Dương vốn tưởng Tam Nương sẽ không đồng ý, lại nhìn thấy da mặt bà ta giật giật, gật gật đầu, “Tôi theo cô.”

Diệp Tiểu Manh hướng hắn đắc ý nhướng mày, đỡ Tam Nương xuống giường, đi phía ngoài cửa, đến cửa lại quay đầu nói với Diệp Thiếu Dương: “Quên nói cho anh, hiện tại bốn thôn đều đã bắt đầu tra hộ khẩu, đã sàng chọn được một số đối tượng hoài nghi, để sau tôi tới tìm anh, chúng ta thảo luận một chút.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, “Cô cẩn thận một chút.”

“Cẩn thận cái gì?”

Diệp Thiếu Dương nhìn Tam Nương một cái.

Diệp Tiểu Manh nhíu mày, không hiểu bà ấy một người phụ nữ bình thường, là người không phải quỷ, có cái gì phải cẩn thận, hướng Diệp Thiếu Dương khoát tay, đỡ Tam Nương rời khỏi.

Tiểu Mã chen lên, nhìn bóng lưng hai người rời đi, thở dài: “Cậu nói cậu tốn nhiều sức như vậy cứu bà ấy, người ta không có một câu cảm tạ, còn cái gì cũng không nói, để được cái gì.”

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói: “Thật ra, tôi có biện pháp khiến bà ta mở miệng.”

Tiểu Mã khó hiểu nhìn hắn, “Biện pháp gì?”

“Câu hồn, sau đó sưu hồn, không cần bà ta mở miệng, mọi ký ức của bà ta, tôi đều có thể thu được.”

Tiểu Mã vỗ tay một cái, “Đúng vậy, tôi quên cậu biết loại pháp thuật này! Vậy cậu vì sao không dùng?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Dùng sưu hồn thuật với người sống, là pháp sư tối kỵ, nhất là ở dưới tình huống đối phương chưa phạm sai lầm, dùng một lần, giảm âm đức trăm năm, gặp trời phạt, cái này tôi thật ra không sợ, sinh tử bộ của tôi, Thôi Phủ Quân không dám viết bừa, nhưng làm như thế... Thuộc loại bắt buộc ý chí đối phương, rất vô đạo đức, trừ phi thực đến thời điểm không thể không dùng. Mặc kệ nói như thế nào, bà ấy dù sao cũng là nữ nhân đáng thương.”

Tiểu Mã một lần này không đùa, gật gật đầu, nói: “Bà ấy trung niên mất con, bản thân lại điên nhiều năm như vậy, quả thật rất đáng thương.”

Tuy từ trong miệng Tam Nương chưa thu được tin tức mong muốn, nhưng biểu hiện của Tam Nương, lại khiến Diệp Thiếu Dương càng thêm xác định Diệp Tiểu Thước chết là có ẩn tình, chuyện gần đây gặp được, thậm chí Hạn Bạt xuất hiện, đều có liên quan với Diệp Tiểu Thước.

Tiểu Mã nói: “Tiếp theo làm gì?”

Diệp Thiếu Dương biết cậu ta hỏi là kế hoạch của mình, nhưng mình trước mắt căn bản chưa có kế hoạch gì, vì thế cười cười nói: “Ăn cơm.”

Bận bịu một buổi sáng cộng thêm giữa trưa, đến bây giờ chưa ăn cơm, bụng chịu không nổi.

Giờ này nhà Diệp Quân khẳng định là không còn cơm, hơn nữa trước đó đã gửi tin nhắn nói cho Tiểu Soái không về ăn, vì thế Diệp Thiếu Dương dẫn Tiểu Mã tới trên chợ. Ban ngày rất tốt, có một số tiệm còn mở cửa. Hai người tùy tiện ăn chút, Diệp Thiếu Dương toàn thân mệt phờ, muốn về ngủ một giấc nghỉ ngơi một chút, Tiểu Mã không có việc gì, một mình ra quán net chơi.

Về nhà, ba người nhà Diệp Quân đều không ở nhà, Diệp Thiếu Dương tự về phòng ngủ, cảm giác cũng không ngủ được bao lâu, đã bị điện thoại đánh thức.

Điện thoại là Diệp Tiểu Manh gọi tới, nói cho hắn chuyện “ta hộ khẩu” đã có kết quả, muốn hắn đi nhà mình gặp mặt.

Diệp Thiếu Dương đáp ứng một tiếng, đi ra cửa nhà, gọi điện thoại cho Tiểu Mã, biết cậu ta còn ở quán net, liền không gọi cậu ta, bảo cậu ta tiếp tục chơi, chờ mình liên hệ.

Diệp Tiểu Manh ở cửa nhà mình chờ hắn, bên người còn có cảnh sát Tương Kiến Hoa đứng.

Diệp Thiếu Dương hỏi qua mới biết, thì ra Tương Kiến Hoa sau khi xử lý thi thể Diệp Thu Linh, cũng tham dự điều tra, sau đó liên hệ Diệp Tiểu Manh, hai người cũng vừa chạm mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.