Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 472: Chương 472: Chương 472: Chư thần Địa Phủ




Tiểu Mã tay cầm cành gỗ đào, nghĩ đến mình một người bình thường lại có thể có thời điểm sai sử quỷ hồn, hơn nữa còn là kẻ làm quan, trong lòng rất đắc ý, tuy không dám thật sự quật, nhưng quát lớn vài tiếng thì vẫn có, một khi quỷ khí trên người công tào hiện ra hoặc là biến mất toàn bộ, lệch khỏi biên giới quỹ đạo, liền quát lớn hắn sửa lại tuyến đường.

Loại phương thức đạp mìn dò đường này tuy chậm chạp, nhưng rất có hiệu quả, hai người áp giải một con quỷ, cứ như vậy quay quanh chợ Ẩn Tiên mà đi.

“Đúng rồi, Tiểu Diệp Tử.” Tiểu Mã vừa quan sát tuyến đường của công tào, vừa nói chuyện phiếm với Diệp Thiếu Dương, “Hỏi cậu vấn đề có tính kỹ thuật, lúc trước cậu nói Sùng Trinh hoàng đế là quan gì đó, tôi đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, quan chức này là trước đó đã có, hay là chuyên môn phong cho Sùng Trinh hoàng đế?”

“Bảy mươi hai ti là chế độ Địa Phủ xây dựng, từ ngày có Địa Phủ đã có.”

Tiểu Mã buông hai tay: “Như vậy vấn đề đến rồi, Sùng Trinh là hoàng đế cuối đời Minh triều, ở trước hắn, quan chức này là của ai, còn có việc khác, tỷ như có người nói Bao Công là Diêm vương gia, chẳng lẽ ở trước Bao Công, âm phủ không có Diêm vương gia hay sao.”

“Vấn đề này của cậu quả thật là có chút trình độ.” Diệp Thiếu Dương vừa vẽ đường ở trên bản bút ký, vừa nói: “Thật ra nhân gian luôn đem vĩ nhân, người tài ba chết đi nói thành âm quan, chỉ là một loại ký thác, âm phủ có một số quan viên cùng chức vụ là mãi mãi không thay đổi, tỷ như Phong Đô đại đế, thập điện Diêm vương.

Nhưng rất nhiều quan ti phía dưới, kiểu như bảy mươi hai ti, các quan viên này trăm năm khảo hạch một lần, biểu hiện tốt thăng quan, không tốt giáng chức, còn có một số xin độ kiếp, muốn đến nhân gian luân hồi mấy kiếp, âm quan thăng thiên dời đi, nói ra không sai biệt lắm với nhân gian, chỉ là niên hạn dài một chút.”

Diệp Thiếu Dương hướng công tào phía trước chật vật đi đường bĩu môi, “Tỷ như vị lão huynh này, chính là vừa thăng lên, nhưng bị người ta tố một quyển, trở về công tào tám phần cũng không làm được nữa.”

“Thật sự là một thế giới thần kỳ!” Tiểu Mã lộ ra vẻ mặt hướng tới, “Thật muốn đi tham quan một lần.”

Diệp Thiếu Dương chỉ chỉ một tảng đá ven đường, “Cậu đập đầu chết, liền có thể đi tham quan, muốn đi tham quan bao lâu đi tham quan bấy lâu.”

“Ặc... Vậy vẫn là thôi đi.” Tiểu Mã đảo mắt, “Ta hỏi cái vấn đề mang tính kỹ thuật nữa nha, âm phủ rốt cuộc ai lớn nhất, ai là lão đại? Diêm vương gia hay là Địa Tạng vương, còn là Phong Đô đại đế gì đó?”

“Biết quá nhiều, không có lợi đối với cậu.” Diệp Thiếu Dương đạp một cước ở trên mông cậu ta, “Đừng quấy rối nữa, làm chính sự đi.”

Hai người một quỷ, dọc theo triền núi một hơi đi ra mười mấy dặm đường, Tiểu Mã mệt mờ đôi mắt, thật sự không đi nữa, vì thế Diệp Thiếu Dương lệnh dừng lại nghỉ ngơi.

Công tào kia bị đánh sợ, ngoan muốn chết, đứng ở một bên nói cũng không nói.

Đang lúc nghỉ ngơi, Diệp Thiếu Dương nhận được điện thoại Tương Kiến Hoa gọi tới, dùng ngữ khí kích động nói cho hắn, kết quả kiểm nghiệm đã có, ở trong hơn một giờ này, nhà của nữ nhân ngoại tình kia mực nước thùng nước chưa hạ xuống, mà hai nhà khác thì hạ xuống ba năm cm, giống với nhà người khác.

Hạn Bạt, cuối cùng tìm được rồi!

Diệp Thiếu Dương nghe xong tin tức này, trong lòng cũng có chút kích động, hỏi tình huống người nhà đó, biết được chồng của nữ nhân ngoại tình kia, cha mẹ đều đã mất, cũng chưa có con, độc thân một mình, ở nhà làm nông.

“Nam nhân này tên Vương Thanh Sơn, lúc chúng ta điều tra đến hắn, hắn không biết mục đích của chúng ta, cho rằng chúng ta là tới tra án vợ hắn mất tích, biểu hiện khá kích động.” Tương Kiến Hoa nói, “Tôi lập tức làm thủ tục bổ sung, đem hắn đưa tới đồn thẩm vấn, nhưng hắn bây giờ vẫn ôm suy nghĩ may mắn, cái gì cũng không nói.”

Diệp Thiếu Dương lập tức nói: “Phải khiến hắn nói. Nếu vợ hắn chính là Hạn Bạt, vậy chúng ta phải biết thi thể bị chôn ở nơi nào, mới có thể tiến hành diệt sát.”

“Vậy tôi tranh thủ một lần nữa đi, khiến hắn khai ra.”

“Được, tôi bên này còn đang bận, anh thẩm vấn trước, lát nữa gọi điện thoại cho anh.” Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn sắc trời đã tối, dặn: “Trời đã tối rồi, thần thức Hạn Bạt khôi phục, các anh đừng vào nhà, miễn cho rút dây động rừng, canh ở phụ cận là được.”

Tương Kiến Hoa đáp ứng một tiếng, cúp điện thoại.

Nội dung hai người trò chuyện, Tiểu Mã nghe một nửa, đoán ra đại khái, chờ Diệp Thiếu Dương cúp điện thoại, hưng phấn nhìn hắn, nói: “Rốt cuộc kiếm được Hạn Bạt rồi, giết sao?”

“Ban ngày Hạn Bạt không thể hành động, lẽ ra không có việc gì, thiêu chết là được, nhưng tôi luôn cảm giác, sự tình tựa như không đơn giản như vậy...”

Cái này không phải chỉ là trực giác, dù sao Hạn Bạt không phải xuất hiện đơn độc, còn có Diệp Tiểu Thước, còn có con quỷ bộ dạng như cái gậy kia, thậm chí còn có Tà Thần, bởi vậy Diệp Thiếu Dương luôn cảm thấy hành động ngày mai sẽ không thuận lợi vậy.

Nhưng rốt cuộc sẽ xuất hiện tình huống gì, cũng chỉ có ngày mai mới có thể biết, mình chung quy không thể thả Hạn Bạt không giết.

Sau khi nghỉ ngơi, Diệp Thiếu Dương xua công tào tiếp tục đi đường.

Công tào bắt đầu kéo gần lấy hắn, quấn quít hỏi lai lịch hắn, Diệp Thiếu Dương vốn không muốn nói, nhưng Tiểu Mã vì thể hiện, đã trả lời thay hắn.

Công tào vừa nghe nói hắn là Mao sơn Thiên Sư, lập tức trở nên càng thêm cung kính vô cùng, vừa đi vừa nói: “Diệp Thiên Sư, ngươi biết âm phủ gần đây có gì biến hóa hay không?”

“Đã lâu không đi âm, làm sao vậy?”

“Ở bờ bắc sông âm thủy đã xuất hiện không ít quỷ tốt Thái Âm sơn, âm ty đã phái người đi điều tra, nghe nói đã bắt đầu điều động âm binh, tám phần là sắp có động tác gì.”

Diệp Thiếu Dương nghe vậy cả kinh, “Thái Âm sơn, lại rục rịch sao?”

Công tào nói: “Chức quan ta quá nhỏ, việc này ta cũng không biết, nhưng Thái Âm sơn đúng là hấp thu dã quỷ khắp nơi không muốn đi âm ty mang tội, không biết muốn làm gì.”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương chấn động, vị kia trên Thái Âm sơn, nếu thực sự có động tác, nhất định không phải động tác nhỏ, sợ là sẽ nhấc lên một mảng gió tanh mưa máu, nhưng binh đến tướng chặn, chuyện này tự có đám chủ tử âm ty đi quan tâm, không quan hệ gì tới mình.

Ở mấy thôn của Ngưu Đầu sơn sơn dã vây quanh đi một vòng, đã là hơn tám giờ tối, cuối cùng về tới điểm khởi đầu, Diệp Thiếu Dương liền thả công tào về âm ty, về phần chuyện hắn đòi tiền tài, tự nhiên sẽ có người xử lý, không tới lượt mình vượt cấp đi quản.

Diệp Thiếu Dương gọi điện thoại cho Tương Kiến Hoa, hỏi tình huống, biết được hắn còn chưa cậy được mồm Vương Thanh Sơn kia, vì thế hỏi rõ vị trí đồn, nói cho hắn mình bây giờ sẽ đi qua.

Cúp điện thoại, Diệp Thiếu Dương dẫn Tiểu Mã chạy về phía chợ.

Đi mười mấy dặm đường núi, Tiểu Mã hầu như mệt thành chó, dọc theo đường đi oán giận liên tục, sau khi tới trên chợ, tự mình đi tìm đồ ăn, kiêm nghỉ ngơi. Diệp Thiếu Dương lấy tinh thần người sắt đi vào đồn cảnh sát.

Ở dưới cảnh sát do Tương Kiến Hoa an bài dẫn dắt, Diệp Thiếu Dương tới ngoài cửa phòng thẩm vấn, cách cửa sổ thủy tinh trong suốt trên cửa nhìn vào bên trong.

Vốn tưởng Vương Thanh Sơn là đại thúc trung niên, không ngờ là anh bạn trẻ, không đến ba mươi tuổi, tuy trầm mặc không nói, nhưng ánh mắt có chút hỗn độn, còn có chút khẩn trương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.