“Nhìn thấy chưa, bộ dạng này nhìn qua là biết đã phạm tội.” Tương Kiến Hoa nói, “Nhưng hắn lại cứng đầu không khai, một hỏi ba không biết, cũng rất phiền toái, tôi đêm nay soi một đêm tiêu hao với hắn.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Vẫn là tôi đến đi.”
“Cậu?” Tương Kiến Hoa giật mình nhìn hắn, “Cậu có biện pháp nào?”
Diệp Thiếu Dương nhìn quanh, nói: “Có thể đem theo dõi tắt đi hay không?”
Tương Kiến Hoa lập tức nghĩ đến cái gì, xua tay nói: “Tra tấn bức cung sao, vậy tuyệt đối không được, từ lâu rồi đã không cho phép làm như vậy.”
Diệp Thiếu Dương hứa hẹn sẽ không, hơn nữa cam đoan có thể khiến gã mở miệng. Tương Kiến Hoa do dự một phen, đồng ý, bảo người ta tạm thời tắt đi theo dõi, dẫn hắn đi vào phòng thẩm vấn.
Vương Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, còn tưởng hắn là một cái người mặc hường phục, muốn đổi người thẩm vấn mình, nói trước: “Không cần hỏi, tôi cái gì cũng không biết.”
Diệp Thiếu Dương lẳng lặng nhìn hắn, chậm rãi nói, “Tôi biết, anh cái gì cũng biết hết. Có lẽ anh giết người là có nguyên nhân, tôi mặc kệ cái này, nhưng hiện tại quan hệ đến an nguy của người cả chợ, xin lỗi...” Nói xong chậm rãi hướng hắn đi qua, nâng lên một bàn tay.
“Anh muốn làm gì!” Vương Thanh Sơn cho rằng hắn muốn đánh mình, lộ ra vẻ mặt khẩn trương, Tương Kiến Hoa cũng lau mồ hôi.
Nhưng tay Diệp Thiếu Dương hạ xuống, chưa đánh, mà là đem một đồng tiền Ngũ Đế nhét vào trong mồm hắn bởi khẩn trương mà mở ra, ngón tay cái điểm một phát ở huyệt Ấn Đường của hắn, kéo ra phía ngoài, một bóng đen bán trong suốt bị kéo ra.
Hồn phách Vương Thanh Sơn.
Câu hồn người sống, tối kỵ của giới pháp thuật, Diệp Thiếu Dương không muốn thi triển pháp thuật ở trên người Tam Nương, đối với Vương Thanh Sơn lại không chút do dự thi triển ra.
Để sớm diệt trừ Hạn Bạt, hắn không muốn đợi thêm một ngày nào nữa.
Nhìn “người” bị Diệp Thiếu Dương nhấc trong tay, bộ dạng giống Vương Thanh Sơn như đúc, Tương Kiến Hoa ngây dại ngay tại chỗ.
Chưa đợi hắn hiểu được chuyện là thế nào, Diệp Thiếu Dương nhanh chóng vẽ một lá bùa, dán lên đầu quỷ hồn, buông tay, quỷ hồn tự động lơ lửng ở giữa không trung, không nhúc nhích.
Diệp Thiếu Dương chế trụ cổ tay phải quỷ hồn, phòng thích cương khí, tiến vào trong cơ thể hắn, bắt đầu trực tiếp sưu hồn.
So với câu hồn người sống, sưu hồn thuật càng là tối kỵ, ở đạo gia mà nói, chỉ có đạo sĩ tu vi đạt tới bài vị Chân Nhân mới có thể miễn cưỡng dùng ra, lạm dụng một lần, ắt gặp âm báo.
Diệp Thiếu Dương là Mao sơn chính sóc, hậu duệ quý tộc đạo môn, thuộc loại giai cấp đặc quyền trong pháp sư, âm ty bên kia trông cậy vào hắn ở nhân gian làm thêm chút chuyện, trên cơ bản không có ai đến quản, cũng không ai dám quản.
Sau khi bắt đầu sưu hồn, Diệp Thiếu Dương nhắm mắt lại, trước mắt dần dần xuất hiện một vài hình ảnh, đại bộ phận loại bỏ, chỉ để lại mấy cái quan trọng:
Hắn thấy được Vương Thanh Sơn ở ngoài cửa nhà mình cãi nhau với một nữ nhân tướng mạo quyến rũ bốc lửa, mặt đầy lệ, đau khổ cầu xin, nhưng nữ nhân vẻ mặt kiên quyết.
Cảnh tiếp theo, Vương Thanh Sơn và nữ nhân nói chuyện hồi lâu, đồng ý thỉnh cầu ly hôn, nhưng xin cô hẹn người tình tới, mời hắn ăn bữa cơm, giáp mặt dặn hắn chiếu cố tốt nữ nhân. Nữ nhân thử mãi xác định hắn là thật tâm, tỏ vẻ đồng ý.
Hình ảnh sau đó, ba người ở sảnh chính nhà hắn ăn cơm, Vương Thanh Sơn ngồi ở nơi đó đối diện đôi nam nữ, nam nhân kia vẻ mặt áy náy, nhưng đáy mắt lại mang theo một loại đắc ý chiếm được tiện nghi của người ta, không che giấu được.
Vương Thanh Sơn ân tình vì hắn hai người rót rượu, khuyên bọn họ uống rượu.
Một hình ảnh cuối cùng, là Vương Thanh Sơn ở sâu sau nhà mình đào hố, hai người nằm ngã lăn bên cạnh, thi thể chồng chất với nhau...
Diệp Thiếu Dương mở to mắt, lấy linh phù trên mặt hồn phách, ngón giữa gập lại, dùng sức búng ra, liền đem hồn phách đánh trở lại trong cơ thể Vương Thanh Sơn.
Toàn thân Vương Thanh Sơn run rẩy một cái, tỉnh lại, ngẩng đầu, mờ mịt nhìn Diệp Thiếu Dương, không biết vừa rồi đã xảy ra cái gì.
Diệp Thiếu Dương nhìn hắn, thở dài một hơi thật dài, “Số anh rất khổ, nhưng cái này không phải lý do anh giết người. Anh kiếp này đền tội, trả hết nợ mạng người, tôi hứa anh sau khi chết không chịu hình phạt nữa.”
Nói xong, tay dính linh phù, ngón út búng ra chu sa, thoăn thoắt vẽ mấy nét, giơ tay lên, linh phù bay lên, từ khe cửa bay ra ngoài.
Diệp Thiếu Dương cũng xoay người đi ra khỏi phòng thẩm vấn, lưu lại Vương Thanh Sơn còn đang ngơ ngác nhìn bóng lưng hắn.
Hắn không biết, vừa rồi tờ linh phù kia sẽ bay mãi đến âm ty, đáp ở trên bàn thủ tịch phán quan Thôi Phủ Quân, làm đối chứng sau khi hắn chết.
Chỉ cần hắn đền tội lúc còn sống, chuộc lại lỗi, sau khi có thể trực tiếp xử lý đến luân hồi ti, không chịu khổ địa ngục.
“Người ta là hắn ở đồ ăn hạ độc chết, vợ hắn cùng tình nhân kia chôn ở góc đông bắc của sân.” Từ phòng thẩm vấn đi ra, Diệp Thiếu Dương hướng Tương Kiến Hoa nói một hơi: “Hạn Bạt, chính là một trong hai cái thi thể này.”
Tương Kiến Hoa ngây ngốc nhìn hắn. “Cậu làm sao mà biết chi tiết như vậy?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Anh đừng hỏi nhiều quá, anh vẫn dựa theo trình tự thẩm vấn là được, tôi chỉ là đem chân tướng nói cho anh trước.”
Tương Kiến Hoa chần chờ nói: “Nhưng, hắn ta sau khi giết người, là thế nào tránh được người khác hoài nghi, hơn nữa thi thể chôn ngay trong sân nhà mình, vì sao mãi chưa bị phát hiện?”
Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, “Cái này là việc của cảnh sát các anh, tôi chỉ quản bắt quỷ, cái gì khác cũng không hỏi, đã biết Hạn Bạt ở đâu, ngày mai là có thể hành động.”
“Được rồi.” Tương Kiến Hoa gật gật đầu, đột nhiên lại nhíu mày nói, “Tôi còn có vấn đề, người là hắn giết, lẽ ra khẳng định ghi hận trong lòng đối với hắn, sau khi trở thành Hạn Bạt, còn ở trong một cái sân với hắn, vì sao còn để hắn sống đến bây giờ?”
“Cái này rất dễ lý giải, nếu hắn ù ù cạc cạc chết đi, nhất định sẽ khiến người khác hoài nghi, nhỡ đâu điều tra hẳn lên, cuối cùng có thể sẽ tìm được nơi nó ẩn thân.” Diệp Thiếu Dương nói, “Chỉ cần Vương Thanh Sơn còn sống, sẽ không ai có thể tùy tiện đi vào sân nhà hắn, dù sao Hạn Bạt ở trước khi thành hình không thể di động, đương nhiên không muốn bị người ta phát hiện.”
“Thì ra là như thế... Vậy chúng ta hôm nay đem Vương Thanh Sơn bắt tới, sẽ không khiến Hạn Bạt chú ý chứ?”
“Biết hay không không quan trọng, nó buổi tối cho dù chạy, ban ngày cũng phải trở lại hang ổ, nhưng chúng ta cần phòng ngừa nó cá chết lưới rách, đi ra đả thương người.” Diệp Thiếu Dương nghĩ một chút rồi nói, “Giao cho tôi đi, buổi tối hôm nay, các anh ai cũng đừng vào cái sân đó.”
Tương Kiến Hoa lập tức đáp ứng.
Hắn còn cần tiếp tục thẩm vấn Vương Thanh Sơn, vì thế một mình Diệp Thiếu Dương rời khỏi, thừa dịp không có ai, tới trước cửa sân nhà Vương Thanh Sơn, vẽ một lá Huyết Tinh Phù, dán ở trên khung cửa sân, một chỗ tương đối bí ẩn.
Có máu Thiên Sư của mình vẽ thành Huyết Tinh Phù trấn áp, Diệp Thiếu Dương có lòng tin, Hạn Bạt đêm nay không có cách nào rời khỏi sân.
Trên đường trở về, Diệp Thiếu Dương gọi điện thoại cho Tiểu Mã, hai người ở trên chợ chạm mặt, ăn chút, sau đó kéo thân thể mỏi mệt quay về Diệp gia thôn.
Diệp Thiếu Dương bận bịu một ngày, chỉ riêng đường núi đã đi mười mấy dặm, toàn thân mệt mỏi, nhưng tâm tình tương đối thoải mái, tuy rất nhiều câu đố còn chưa cởi bỏ, nhưng đã tìm được Hạn Bạt, sau ngày mai, nạn hạn hán nơi này liền có thể kết thúc, mình cũng bớt đi một đối tượng cần chia sẻ chú ý, có thể toàn lực ứng phó sự kiện Diệp Tiểu Thước trở về.