Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 474: Chương 474: Chương 474: Tìm được Hạn Bạt rồi




Hai người Diệp Thiếu Dương về nhà, thím hai vừa thấy bọn họ, lập tức tò mò nói: “Các con một ngày nay ăn cơm cũng không về, đi làm gì vậy?”

Diệp Thiếu Dương cười cười, tìm cớ lấy lệ cho xong, trở lại phòng cùng Tiểu Mã, sau đó thay phiên đi phòng bếp nấu nước tắm rửa —— từ sau khi Diệp Thiếu Dương dán bùa, nước tích trữ trong nhà Diệp Quân không bị Hạn Bạt bốc hơi nữa, xem như tương đối dư dả.

Hơn nữa Diệp Thiếu Dương nghĩ đến ngày mai nạn hạn hán sẽ chấm dứt, hôm nay đi đường quá nhiều rồi, người toàn mồ hôi, không tắm ngủ không yên, bởi vậy mới xa xỉ một phen.

Tắm rửa xong, đổi quần áo lót mang đến, toàn thân thoải mái, nằm ở trên giường của mình, bắt đầu nói chuyện phiếm.

Tiểu Mã hỏi: “Tiểu Diệp Tử, sau khi đánh chết Hạn Bạt, sẽ có mưa sao?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Sau khi Hạn Bạt sinh ra, không có mưa nguyên nhân là mây mưa còn chưa sinh thành, hoặc là từ nơi khác vừa bay tới, đã bị Hạn Bạt hấp thu, hiện tại đem Hạn Bạt đánh chết, cũng phải chờ tới lần sau mây mưa hình thành, mới có thể có mưa.”

“Ồ, ý tứ chính là nên khi nào có mưa, khi đó mới có thể có mưa?”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, lấy ra di động, gửi tin nhắn cho Nhuế Lãnh Ngọc -- gần đây Nhuế Lãnh Ngọc sắp kết thúc việc ở Tây Xuyên, hai người lại khôi phục liên hệ, mỗi đêm trước khi ngủ gửi mấy tin nhắn cho nhau, cũng không ái muội, chỉ là nói chuyện phiếm vài câu.

Diệp Thiếu Dương mời cô đến quê nhà hỗ trợ mình, Nhuế Lãnh Ngọc tỏ vẻ bên kia sau khi kết thúc công việc sẽ tới đây, Diệp Thiếu Dương cũng không biết cô là lấy cớ hay là nói thật, nhưng hắn là thật tâm hy vọng cô có thể đến giúp mình.

“Tiểu Diệp Tử, cậu biết cầu mưa chứ, chờ đem Hạn Bạt xử lý xong, cậu cầu một trận mưa đi.” Tiểu Mã đột nhiên nảy ý.

Diệp Thiếu Dương vừa gửi xong một cái tin nhắn, buông di động, nhìn cậu ta nói: “Căn bản không có thuyết cầu mưa, cầu mưa thật ra là mượn mưa, đem trận mưa vốn nên là về sau hạ xuống dời đến bây giờ hạ xuống, mưa thật ra vẫn chỉ lượng như vậy, như vậy mới sẽ không phá âm dương nhị khí cân bằng của một địa phương.”

Tiểu Mã nói: “Vậy cậu đem mưa mùa đông dời đến bây giờ rơi là được, dù sao mùa đông không cần mưa.”

“Cầu mưa dù sao cũng là việc thay đổi thời tiết, làm trái mệnh trời, pháp sư là phải bị giảm âm đức, không tới thời điểm cần thiết, tốt nhất đừng đi thử.”

Tiểu Mã còn muốn nói cái gì, Diệp Thiếu Dương đã tắt đèn, bảo cậu ta ngậm miệng, đi ngủ.

Tự mình lấy ra bản bút ký, lật đến một tờ mới nhất, bên trên vẽ đồ hình trận pháp buổi chiều sử dụng công tào tìm hiểu, tuy là lấy Ngưu Đầu sơn làm trung tâm, nhưng trận pháp không phải hình tròn trịa mình tưởng tượng, mà là một cái hình bát giác tương đối quy phạm.

Bát giác tản quang, xu âm tị dương, đây là một cái âm trận tiêu chuẩn. Diệp Thiếu Dương dựa theo quy luật bát môn tương sinh, ở tám góc phân biệt điền vào tám cửa: sinh tử hưu thương đỗ cảnh khai...

Tám cửa thay đổi liên tục, mỗi một loại sắp xếp đều có khả năng, cái này tương đương với mật mã tám con số, mặc dù có một ít quy luật để theo, nhưng muốn tìm được chỗ mắt trận, vẫn phải không ngừng thôi diễn, thay đổi tổ hợp tám cửa.

Diệp Thiếu Dương thử nửa giờ, rốt cuộc xác định vị trí ba cửa, nhưng thật sự không có tinh lực thôi diễn tiếp, ngay cả đồ cũng chưa thu thập, trực tiếp nằm xuống ngủ.

Ngủ một giấc tới tận lúc trời sáng, mệt ngay cả mơ cũng không.

Buổi sáng bị tiếng đập cửa đánh thức.

“Nhị ca, mau dậy đi, lát nữa đi ra ngoài xem náo nhiệt đi.” Sau khi cửa mở ra, vẻ mặt Tiểu Soái hưng phấn nói.

Diệp Thiếu Dương sửng sốt một phen, nói: “Cái gì náo nhiệt?”

“Hắc hắc, em không nói rõ được, anh đi ra ăn cơm trước.”

Diệp Thiếu Dương đánh thức Tiểu Mã, rời giường rửa mặt, tới sảnh chính, hai vợ chồng Diệp Quân đang xới cơm.

Thím hai gọi Tiểu Soái, giúp bọn hắn múc hai bát mì.

Diệp Thiếu Dương vừa thấy là mì nước, nói giỡn với thím hai: “Một bữa này tốn không ít nước nhỉ, thím hai hôm nay sao lại hào phóng như vậy, Vương đại thiện nhân lại phát nước sao?”

Diệp Quân tiếp nhận đề tài nói: “Nạn hạn hán sắp qua rồi, về sau hẳn là sẽ không thiếu nước nữa, tạ trời đất tạ tổ tông, nạn hạn hán này cuối cùng sắp kết thúc rồi.”

Diệp Thiếu Dương sửng sốt, nói: “Sao thím biết nạn hạn hán sắp kết thúc rồi?”

Diệp Quân nói: “Con còn chưa biết à, buổi sáng Diệp Bá dùng loa kêu, Cố đại pháp sư đã tìm ra chỗ Hạn Bạt, ngay trong một hộ gia đình của Vương gia thôn, sáng sớm hôm nay sẽ đánh Hạn Bạt, các con đợi lát nữa cũng đi xem náo nhiệt.”

Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã nhìn nhau, trong mắt đầy sự kinh ngạc.

Đánh Hạn Bạt, đây không phải việc của mình sao, gã hói họ Cố kia... Sao lại biết Hạn Bạt ở đâu?

Nhanh chóng ăn xong cơm, Diệp Thiếu Dương về phòng, vội gọi điện thoại cho Diệp Tiểu Manh, sau khi nghe ngóng mới biết được, thì ra sự tình xảy ra ở trên người Tương Kiến Hoa: đêm qua mình đi rồi, thôn trưởng Vương gia thôn tìm tới hắn, hỏi tình huống Vương Gia Sơn. Vốn lúc trước điều tra thôn, cùng với điều tra nữ nhân mất tích kia, đều được thôn trưởng Vương gia thôn giúp.

Hơn nữa Tương Kiến Hoa lại nghĩ đến ngày hôm sau còn cần đánh Hạn Bạt, có lẽ cần thôn trưởng phối hợp, vì thế liền đem tình hình thực tế nói cho hắn.

Khéo là đoàn người Cố Kiên, từ sau khi tới chợ, liền được Vương đại thiện nhân tiếp đãi, an bài ở lại biệt thự của mình, tiếp xúc rất nhiều với thôn trưởng.

Vương gia thôn trưởng rất mê tín đối với thực lực của Cố Kiên, cho nên sau khi biết được sự tình, lập tức đi nói cho hắn, vì thế Cố Kiên bắt đầu bố trí suốt đêm.

“Tôi cũng là vừa nhận được tin tức này.” Diệp Tiểu Manh tức giận nói, “Cố Kiên còn bảo mấy thôn trưởng thông báo mọi người, buổi sáng hắn sẽ đi đánh Hạn Bạt, triệu tập toàn bộ mọi người đi xem, thật sự là tức không chịu nổi!”

Diệp Thiếu Dương trái lại không thèm để bụng, nói: “Các pháp sư lăn lộn ngoài xã hội đều là như thế này, cổ động càng nhiều, thanh danh càng lớn.”

Diệp Tiểu Manh nói: “Chúng ta vất vả điều tra, ngược lại để hắn nhặt cái có sẵn!”

“Cũng không tính là có sẵn đi, hắn nếu có bản lãnh diệt Hạn Bạt, cứ để hắn ra tay là được, hắn nếu đánh không lại, chúng ta lại lên.”

“Hạn Bạt ban ngày không thể hành động, đốt là chết, sao có thể đánh không lại.”

“Tất cả đều có khả năng, đợi gặp mặt rồi nói đi.”

Diệp Thiếu Dương hẹn cô một lát nữa gặp mặt ở đầu thôn, sau đó sửa sang lại ba lô một phen, tận khả năng mang theo nhiều pháp khí hơn, sau đó theo người nhà Diệp Quân ra ngoài.

Dọc theo đường đi gặp được không ít thôn dân, kéo già dẫn trẻ, hỏi qua đều là đi xem đánh Hạn Bạt.

Tới cửa thôn, gặp được Diệp Tiểu Manh chờ ở nơi đó, Tương Kiến Hoa cũng có mặt, sau khi chạm mặt, Diệp Thiếu Dương sợ nói chuyện không tiện, bảo người nhà Diệp Quân đi trước, sau đó đem Tương Kiến Hoa kéo đến một bên, hỏi tình huống.

“Cố Kiên kia, tối hôm qua sau khi nhận được tin tức, liền gọi điện thoại đem đệ tử của mình gọi hết tới, sau đó ngay trong đêm bắt đầu bố trí, cậu đến nơi đó xem là biết, chúng ta cũng đi đi.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, đột nhiên nhớ tới Tam Nương, hướng Diệp Tiểu Manh hỏi thăm. Diệp Tiểu Manh nói, bà ấy không thích góp vui, lá gan cũng nhỏ, đơn giản nán lại ở nhà, vừa lúc cũng bầu bạn Tam Nương.

Diệp Thiếu Dương thuận miệng nói một câu không nên nói: “Cha cô tôi từng gặp rồi, nhưng còn từng thấy mẹ cô.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.