Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 477: Chương 477: Chương 477: Lại một Hạn Bạt




Vu trợ từ một bên gọi mấy người áo xanh tới, từ trên mặt đất nhặt lên củi gỗ, ném tới bên người Hạn Bạt, sau đó nện vào hai bao lưu huỳnh, thế lửa lập tức to lên.

Hạn Bạt đặt mình trong lửa, giương nanh múa vuốt, khí lực lại càng lúc càng nhỏ.

“Gã hói này, quả thật có chút tài năng.” Tiểu Mã sờ sờ cằm nói.

Diệp Thiếu Dương không nói, lẽ ra con Hạn Bạt kia một bước này khẳng định chết chắc rồi, nhưng hắn luôn cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy: lúc trước có người ra tay giúp Hạn Bạt hóa khí, chẳng lẽ sau đó không có trò gì, trơ mắt ra nhìn Hạn Bạt bị thiêu chết?

Diệp Tiểu Manh đột nhiên thở dài, “Không ngờ dễ dàng như vậy đã chết rồi...”

Diệp Thiếu Dương nói: “Chỉ cần chết là được, không cần tham công.”

Diệp Tiểu Manh có chút xấu hổ nói: “Tôi không có ý đó, tôi có cái ý nghĩ ngây thơ, Thiếu Dương ca của tôi nếu nấp ở phụ cận, khẳng định cũng âm thầm quan sát nơi này, nếu trường hợp thực sự nguy cấp mà nói, hắn vì cứu người, không có khả năng không ra tay, như vậy tôi có thể nhìn thấy hắn nha.”

Diệp Thiếu Dương giật mình, con bé này, cứ nghĩ sự việc là đương nhiên như vậy, nhận định người ở trong bóng tối cứu cô là Diệp Thiếu Dương?

Tiểu Mã ở một bên nói giỡn: “Có phải giống Đại Thoại Tây Du hay không, cưỡi mây bảy màu tới tìm cô, đánh bại Hạn Bạt?”

Diệp Tiểu Manh nói: “Không sai biệt lắm, dù sao Hạn Bạt ở dưới tay anh ấy khẳng định không là gì.”

Vài phút sau, Hạn Bạt suy sụp ngã xuống, không nhúc nhích nữa, ngay cả xương trên người cũng bị lửa thiêu gãy rời, tuy còn chưa hoàn toàn chết đi, nhưng ngay cả quần chúng vây xem cũng có thể nhìn ra khí số nó đã tận.

Có người vỗ tay hoan hô, lập tức nhận được hưởng ứng.

Thậm chí có người phụ nữ tuổi lớn chút quỳ xuống dập đầu, cảm tạ đại ân đại đức của Cố Kiên đại pháp sư.

Trước mặt bà con, giết chết Hạn Bạt, Cố Kiên đã thành anh hùng, dặn dò vu trợ vài câu, bảo hắn tiếp quản hiện trường, ngẩng đầu ưỡn ngực đi hướng cửa sân, đột nhiên nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu hướng đám người Diệp Thiếu Dương nhìn một cái, cố ý cười nhẹ, nói: “Khoe chút tài mọn, đáng tiếc chiếm công lao rồi, áy náy quá áy náy quá.”

Diệp Tiểu Manh tức giận đến mức mặt đỏ bừng, đang muốn đá hắn hai câu, đột nhiên lại có một tiếng kêu quái dị từ trong đống lửa truyền ra.

Mọi người lập tức quay đầu nhìn, trong cái hố lúc trước chôn Hạn Bạt, bùn đất lật lên, đột nhiên một cái tay lớn màu đen từ dưới mặt đất vươn ra.

Diệp Thiếu Dương biến sắc hẳn, “Không ổn, còn có con Hạn Bạt nữa!”

Vừa mới dứt lời, một bộ xương đen tuyền mọc đầy thịt mềm từ trong hố bò ra, so với con Hạn Bạt giãy chết trên mặt đất thì cao hơn, lớn hơn!

Thật sự có hai con Hạn Bạt!

Hạn Bạt ngàn dặm độc nhất, một chỗ không có khả năng xuất hiện hai con, cho nên Diệp Thiếu Dương tuy biết trong cái hố kia chôn hai người, nhưng tin tưởng vững chắc Hạn Bạt chỉ có một con, cũng không nghĩ nhiều, hiện tại nhìn thấy một con Hạn Bạt khác xuất hiện, trong lòng hoảng hốt, ở trong đầu tìm kiếm nguyên nhân hai con Hạn Bạt đồng thời xuất hiện.

Vu trợ kia cách hố đất gần nhất, còn chưa phản ứng lại, Hạn Bạt đã bổ nhào vào trên người hắn, hướng sau gáy hắn cắn một phát, ‘Rắc’ một tiếng cắn đứt xương cổ, đầu nâng lên, đem sợi gân lớn trên gáy rút ra, nhồm nhoàm nhai trong mồm.

Một màn này xảy ra nhanh như chớp, ngay cả Diệp Thiếu Dương cũng chưa kịp cứu viện, cộng thêm hắn trước đó phân thần nghĩ sự tình, chờ phục hồi tinh thần lại, vu trợ kia đã tắt thở, Hạn Bạt lao về phía mấy người áo xanh ở phụ cận.

Vừa rồi một màn Hạn Bạt giết người kích thích bọn họ mất hết dũng khí, hơn nữa sự tình vượt qua bọn họ trước đó diễn luyện, ai cũng sợ hãi chạy lung tung.

Hạn Bạt cũng không truy kích, điên cuồng lắc đầu, một làn dịch sền sệt màu xanh lục từ trong mắt chảy ra.

Hạn Bạt tam biến, ôn độc ra, dính là chết!

Cố Kiên biến sắc hẳn, vẻ mặt đắc ý trước đó không còn sót lại chút gì, nếu bố trí trước, ngưng tụ lực lượng lửa, hắn có lòng tin diệt sát Hạn Bạt, cục diện trước mắt, hầu như thành đơn đả độc đấu, hắn cũng không muốn làm anh hùng cái gì nữa, không chút do dự hướng cửa sân chạy đi.

Lúc sắp tới cửa, bóng đen chợt lóe lên trước mắt, Hạn Bạt từ trên trời giáng xuống, cản đường, lắc đầu quẫy đuôi, trong miệng ôn độc chảy ròng ròng, hướng hắn phát ra những tiếng rít gào trầm thấp, như một con quái thú nhìn hắn.

Quần chúng vây xem lúc này mới lục tục phục hồi tinh thần lại, ‘Ầm’ một tiếng hướng chung quanh tản ra, chỉ có Vương đại thiện nhân sừng sững bất động, cau mày, nhìn bóng lưng Hạn Bạt.

“Thiếu Dương ca ca, sao còn không ra tay...” Diệp Tiểu Manh nhìn đám người, nhíu mày lẩm bẩm.

Cố Kiên giẫm chân lui về phía sau, cùng các đệ tử kia của hắn lui đến góc tường, muốn chen vào bên trong, đến tình huống sống chết, đám đệ tử kia mặc kệ hắn, gắt gao ôm lấy nhau, không một ai muốn đem khoảng trống nhường cho hắn. Cố Kiên đang muốn chửi ầm lên, đột nhiên cảm thấy sau đầu nổi gió, quay đầu nhìn, Hạn Bạt đã lao tới trước mặt.

Cố Kiên rơi vào đường cùng mở ô Trừ Tà ngăn cản, một tay vẽ phù văn ở trên cán ô.

Một cánh tay của Hạn Bạt cuốn theo thi khí, vỗ thật mạnh ở trên mặt cái ô. Cái ô Trừ Tà này dù sao cũng là pháp khí, lại có Cố Kiên dùng pháp lực duy trì, mặt ô vậy mà chưa bị phá hủy, nhưng thi khí đã xuyên qua ô, đem khung ô chấn động tan nát, Cố Kiên ‘Phốc’ một tiếng phun máu, hai tay nắm chặt lấy cán ô, không dám buông ra.

Hạn Bạt vỗ vài cái, đánh không vỡ được mặt ô, đột nhiên há mồm, phun ra một đầu lưỡi dài nhỏ như lưỡi rắn, đâm thủng mặt ô, chuẩn xác tìm được miệng Cố Kiên, đâm vào, ngửa đầu kéo về phía sau, đem Cố Kiên kéo đến trước người, một thi một người giống như tình nhân hôn môi, cách mặt cái ô miệng đối miệng dán lấy nhau.

Hai tay Cố Kiên cào lung tung vô ích, cả người phát run, một đôi mắt tuôn ra tơ máu, sau đó biến thành màu xanh lục, mắt thấy đã sắp không xong rồi.

Diệp Thiếu Dương đứng dậy, tính ra tay, kết quả Diệp Tiểu Manh ngăn cản hắn, nói: “Anh không được đâu, để tôi!”

Từ trong túi áo lấy ra một cây phất trần, nhảy xuống, tay còn lại móc ra mấy đồng tiền Ngũ Đế, đánh trúng cái gáy Hạn Bạt, ‘Xèo’ một tiếng toát ra khí đen.

“Tiểu Manh, con đi ra!” Trong đám người truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Diệp Bá, muốn lao vào trong sân, nhưng lại bị bà con giữ chặt. Ai cũng nhìn ra được, hiện tại đi vào là chịu chết, đành phải cùng nhau lớn tiếng khuyên Diệp Tiểu Manh đi ra ngoài.

Hạn Bạt bị tiền Ngũ Đế đánh trúng, thẹn quá hóa giận, đem Cố Kiên ném ra, xoay đầu, một đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Diệp Tiểu Manh, tựa như ngay cả nó cũng có chút giật mình, tiểu nha đầu này nhìn qua yếu ớt không chịu nổi sao lại đi chịu chết.

Thi sát khom lưng, vẫn cao tới hai ba mét, mặt đen răng nhọn, thịt mềm ở toàn thân rung rung, không ngừng chảy ra dịch sền sệt màu xanh lục—— ôn độc, Diệp Tiểu Manh đối diện dáng người nhỏ nhắn hoàn toàn kém xa.

Mọi người đều nhìn ra được, cô căn bản không phải đối thủ, chính cô cũng biết, căn bản không muốn cứng đối cứng, sau khi thành công hấp dẫn Hạn Bạt chú ý, cô quay đầu hướng những người áo xanh rúc ở góc tường hô: “Tôi đến ứng phó nó, các người chạy mau đi!”

Nhưng Hạn Bạt tựa như nghe hiểu lời của cô, vung hai cánh tay, hướng cô lao tới.

Diệp Tiểu Manh đánh ra một tờ linh phù, lơ lửng ở trước người, sau đó bứt ra lui về phía sau, Hạn Bạt va vào trên linh phù, linh phù lập tức nổ tung, thân thể Hạn Bạt khựng lại, tiếp tục lao về phía Diệp Tiểu Manh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.