Diệp Tiểu Manh lại đem một lá bùa ném ra, lại lần nữa lui về phía sau, xoay vòng, không ngừng tung ra Bạo Viêm Phù sớm đã vẽ sẵn, hấp dẫn Hạn Bạt chú ý, Hạn Bạt quả nhiên đuổi theo va phải linh phù, xem nhẹ Diệp Tiểu Manh tồn tại.
Khi một lá Bạo Viêm Phù cuối cùng đánh ra, Diệp Tiểu Manh trượt chân, lao đến phía sau Hạn Bạt, phất trần trong tay đột nhiên hướng gáy của nó quét tới, trong miệng niệm: “Ngọc phất tảo tẫn thiên hạ trần, kiền thịnh tá pháp, đạo thành khôn nguyên!”
Cây phất trần này trong tay không gió mà tự động, ở trong nháy mắt tiếp xúc đến Hạn Bạt, như vô số cái xúc tu, theo gò má bò đến chính diện, phân biệt chui vào trong lỗ mũi miệng mắt của nó.
“Ngọc trần niệp động vạn cân thân! Phá!” Diệp Tiểu Manh hét lớn một tiếng, treo ngược phất trần, nhấc chân lui về phía sau, thân thể to lớn của Hạn Bạt thế mà lại đi ngược về phía sau.
Diệp Thiếu Dương đứng ở trên tường vây quan sát, trong miệng lẩm bẩm: “Cái phất trần này là thứ tốt, thủ pháp của cô ấy cũng đúng, là Mao sơn thuật chính tông, đáng tiếc pháp lực kém một chút.”
Tiểu Mã quát: “Vậy cậu còn không đi cứu cô ấy!”
Diệp Thiếu Dương không nhúc nhích, hắn muốn nắm chặt cơ hội này, quan sát kỹ thân thủ của Diệp Tiểu Manh, tiến một bước phán đoán xuất thân của cô, cho nên chưa hành động.
Hạn Bạt sau khi ngã, vung hai tay, bắt lấy cán của phất trần, dùng sức vặn vẹo, một luồng thi khí cường đại lan tràn lên.
Diệp Tiểu Manh quát một tiếng lanh lảnh, phất trần rời tay, liên tục lui về phía sau.
Hạn Bạt lại không để ý tới cô nữa, tung mình nhảy lên, đáp ở phía trước cửa sân, đem những người áo xanh muốn đào tẩu kia lại lần nữa cản trở về.
Đám đông người áo xanh sửng sốt một phen, bất đắc dĩ đành phải lui trở lại góc tường. Diệp Tiểu Manh nhặt lên phất trần, chắn ở trước mặt bọn họ, nhìn Hạn Bạt đi từng bước tới, vẻ mặt kiên quyết.
Quần chúng vây xem đều động dung, hòa theo Diệp Bá cùng nhau lớn tiếng gọi, khuyên cô chạy mau.
Diệp Tiểu Manh sừng sững bất động, ngẩng đầu hướng bầu trời khàn giọng kêu to: “Diệp Thiếu Dương, anh nếu ở đây, mau mau ra đây đi!”
Không có ai đến. Diệp Tiểu Manh nhìn Hạn Bạt từng bước tới gần, lâm vào tuyệt vọng.
Tất cả mọi người đều đã tuyệt vọng.
Đột nhiên, trên chân Hạn Bạt toát ra một làn khói đen, cùng với tiếng xèo xèo.
Hạn Bạt lui về phía sau một bước, lại giẫm lên thứ gì đó, lại thêm một luồng khói đen toát ra.
Diệp Tiểu Manh cúi đầu nhìn, nơi Hạn Bạt đi qua lưu lại không ít thi huyết, trong đó mơ hồ có hai vật long lanh. Tiền Ngũ Đế?
Cô ngây ra ngay tại chỗ, một đồng tiền Ngũ Đế, làm sao có thể phát ra uy lực cường đại như vậy, ngay cả Hạn Bạt cũng có thể bị phỏng?
Đột nhiên, lòng cô vui vẻ, kích động ngẩng đầu nhìn, kết quả trên tường vây vẫn là ba người bọn Diệp Thiếu Dương, không có ai khác nữa, nhất thời lâm vào trong mê hoặc, Diệp Thiếu Dương chưa tới, vậy người ra tay là ai?
Hạn Bạt mờ mịt như cô, ngẩng đầu nhìn.
“Nhìn cái gì?” Diệp Thiếu Dương tay cầm một nắm tiền Ngũ Đế, dùng ngón tay cái bắn ra một đồng, rơi ở trên thân Hạn Bạt, lập tức toát ra một làn khói đen.
“Ngao!” Hạn Bạt cuối cùng tìm được mục tiêu, rống to một tiếng, trong miệng phun ra thi khí, nhảy dựng lên, hướng Diệp Thiếu Dương đánh tới.
Diệp Thiếu Dương rất thong dong đem tiền Ngũ Đế nhét về trong đai lưng, vỗ vỗ tay, theo tấm ván gỗ đặt ở trên tường vây hướng nó chạy tới. Hạn Bạt ngửa mặt lên trời hít khí, mây đen trên không trung sục sôi, nháy mắt hướng phía dưới đè xuống, đem Diệp Thiếu Dương bọc hoàn toàn ở bên trong.
“Cẩn thận! Đi mau!” Đầu óc Diệp Tiểu Manh còn chưa kịp nhảy số, hướng Diệp Thiếu Dương hô.
Diệp Thiếu Dương tay cầm Thái Ất Phất Trần, nhẹ nhàng quạt một cái, mây đen tản ra.
Không có áng mây bảy màu, chỉ có mây đen, nhưng bộ dáng hắn chạy quả thực cực ngầu.
“Ra vẻ!” Tiểu Mã trợn trắng mắt, ngồi xuống đầu tường, lấy ra di động bắt đầu chơi Happy Elimination—— Diệp Thiếu Dương đã ra tay, chiến đấu căn bản là không còn gì hồi hộp nữa.
Nháy mắt Diệp Thiếu Dương nhảy vào sân, Hạn Bạt lập tức lao lên.
Ngón tay út của Diệp Thiếu Dương bắn ra chu sa, đưa tay quét, vẽ thành song ngư, đánh vào trên thân Hạn Bạt, đánh bật nó lảo đảo lui về phía sau, tiếp đó tung mình lên, Câu Hồn Tác quét ngang ra, lượn một vòng ở trên cổ Hạn Bạt rồi thít chặt, đem Thái Ất Phất Trần ngậm ở trong miệng.
Tay trái rảnh ra, nắm thành long trảo, chế trụ thịt mềm vị trí lỗ rốn của Hạn Bạt, dùng sức kéo ra phía ngoài, đem ruột lôi ra, cùng nhau chảy ra còn có lượng lớn thi thủy màu đen.
Hạn Bạt dù sao cũng là cương thi, chỗ tu vi và năng lượng của nó đều hóa thành thi thủy chứa đựng ở trong bụng, thi thủy chảy hết, Hạn Bạt cũng sẽ ngắc ngoải.
Theo thi thủy chảy ra, toàn thân Hạn Bạt run rẩy, vung hai cánh tay, hướng đầu Diệp Thiếu Dương vỗ tới.
Diệp Thiếu Dương tung bước lui, cởi Câu Hồn Tác, hướng Hạn Bạt cong khóe miệng, “Cho ngươi một cơ hội nữa.”
Làm như vậy không phải vì làm ra vẻ, mà là trong cơ thể Hạn Bạt còn có không ít thi thủy, hiện tại diệt nó mà nói, nó ở thời điểm chó cùng dứt giậu, khẳng định sẽ dùng thi bạo, đến lúc đó thi thủy phun bừa bãi, mình thì không sợ, nhưng chẳng may thương tổn đến đám người Diệp Tiểu Manh thì phiền toái, đơn giản thả nó ra, để thi thủy từ vết thương chảy ra nhiều thêm một chút.
Hạn Bạt tự nhiên không biết ý tưởng vô sỉ của Diệp Thiếu Dương, hướng Diệp Thiếu Dương triển khai điên cuồng tiến công. Diệp Thiếu Dương đạp Thiên Cương bộ, lượn ở bên thân Hạn Bạt, không bị chạm vào dù chỉ góc áo.
“Mao sơn Lăng Không bộ...” Diệp Tiểu Manh nhìn Diệp Thiếu Dương, lẩm bẩm.
Động tác tiến công của Hạn Bạt càng lớn, thi thủy từ vết thương ở bụng chảy ra càng nhiều, rốt cuộc, nó cảm thấy chống đỡ không nổi, dừng tiến công, dùng ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm Diệp Thiếu Dương, trong miệng phát ra tiếng rên.
Diệp Thiếu Dương hướng nó bĩu môi, “Đừng nản chí, tới tiếp, nếu có chí nhất định thành công.”
Hạn Bạt hiển nhiên không có chí, nhìn hắn một hồi, làm ra một quyết định bất đắc dĩ: tung người hướng cửa sân bỏ chạy.
Hạn Bạt lúc trước đối mặt đám người Diệp Tiểu Manh không ai bì nổi, thế mà lại... Muốn chạy trốn.
“Mẹ kiếp, ngươi cũng quá nhát gan rồi đó.” Diệp Thiếu Dương cạn lời, cánh tay rung lên, Câu Hồn Tác như bóng với hình, đánh trúng lưng Hạn Bạt, đem nó đánh ngã xuống đất, phi thân đuổi theo, không đợi nó bò dậy, dùng Câu Hồn Tác cuốn lấy đôi tay nó, dùng sức xoắn vào nhau.
Hạn Bạt không cam lòng chịu trói, ý đồ giãy chết, há mồm, giở lại trò cũ phun ra cái lưỡi, đâm về phía mặt Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương sớm đoán được chiêu này, tay trái mở ra, trong tay nắm một đồng tiền lớn đúc mẫu, nghênh đón, lỗ đồng tiền vừa vặn để cái lưỡi xuyên qua, ấn mãi đến miệng Hạn Bạt, Hạn Bạt phun ra một luồng ôn khí.
Đối với người thường mà nói, ôn khí này dính là chết, Diệp Thiếu Dương lại chỉ cảm thấy có chút phỏng tay, đem tiền đúc mẫu kẹp tới tận cuống lưỡi Hạn Bạt, không đợi nó cắn, đem tay rút về, búng ngón út, một mảng chu sa ẩn hiện, sau đó miệng buông lỏng, Thái Ất Phất Trần hạ xuống, tay trái đón lấy, chấm chút nước bọt ở trong miệng, nhẹ nhàng xoay, ở trên không tiếp được chu sa do móng tay bắn ra, xoắn một cái, bị nước bọt dính chặt toàn bộ.
Sau đó lấy phất trần làm bút, ở trên mặt Hạn Bạt viết ra một chữ “Tỉnh”.
Tỉnh là song nhị, ngang dọc hai đao.
Trong miệng Diệp Thiếu Dương niệm thầm một lần Hành Đao Chú, chữ Tỉnh chợt lóe, ánh đao lập tức xuất hiện, khắc thật sâu vào trong da thịt Hạn Bạt, đem đầu cắt sống ra.
Một loạt pháp thuật công kích này liền mạch lưu loát như mây trôi nước chảy, chỉ thời gian nửa phút, Hạn Bạt ở dưới tay Diệp Thiếu Dương căn bản không có sức chống đỡ, chiến đấu vừa mới bắt đầu đã kết thúc.