Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 480: Chương 480: Chương 480: Truyền nhân Thiên Sư




Nên làm đều đã làm, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn hai cha con Diệp Tiểu Manh, ánh mắt dừng ở trên mặt Diệp Tiểu Manh ngơ ngác nhìn mình ngẩn người, lại lần nữa giải thích: “Xin lỗi, không phải cố ý lừa em. Chủ yếu là em tự xưng Mao sơn đệ tử, không thể không khiến anh hoài nghi...”

Diệp Tiểu Manh đỏ mặt cúi đầu: “Không trách anh, vừa rồi Mã đại ca nói cho em biết chân tướng rồi, trên thực tế, là em lừa anh trước...” Ngẩng đầu liếc hắn một cái nói, “Em căn bản không phải Mao sơn đệ tử, chỉ là giả mạo. Pháp thuật của em... Là học từ trên sách.”

Trên sách? Diệp Thiếu Dương ngây ra, buột miệng hỏi: “Sách gì?”

Chưa đợi Diệp Tiểu Manh mở miệng, Diệp Bá thở dài: “Đừng nói ở chỗ này nữa, chúng ta vẫn là về nhà nói đi, tôi đem sách đưa cho cậu xem, Thiếu Dương cậu hiểu ngay.”

Diệp Thiếu Dương tự nhiên không có ý kiến, vì thế theo chân bọn họ cùng nhau đi ra ngoài cửa sân.

Mấy vị thôn trưởng còn lại của chợ Ẩn Tiên đều chưa đi, vừa thấy Diệp Thiếu Dương đi ra, lập tức chen lên, cực kỳ nhiệt tình chào hỏi, tìm Diệp Thiếu Dương đòi số điện thoại, hầu như ở dưới sự xua đuổi của Diệp Bá mới không thể không rời khỏi.

Dọc theo đường đi gặp được rất nhiều thôn dân, đều mang vẻ mặt cung kính và cảm kích, gọi một tiếng “Diệp tiên sinh”.

Đặc biệt về tới Diệp gia thôn, vừa vào thôn, lập tức tiếng pháo nổ vang, khua chiêng gõ trống, Diệp gia thôn hầu như nam nữ già trẻ đều ra mặt, dẫn đầu chính là Diệp Quân, dẫn dắt mọi người hướng Diệp Thiếu Dương đứng hai bên đường hoan nghênh, thứ nhất là chúc mừng Hạn Bạt bị diệt trừ, thứ hai là hoan nghênh Diệp Thiếu Dương về nhà nhận tổ.

Suy nghĩ của bà con đơn thuần: Diệp Thiếu Dương lấy thân phận hậu nhân Diệp gia, trước mặt người cả chợ tru sát Hạn Bạt, không riêng gì chấm dứt nạn hạn hán, thật sự là nâng cao thể diện cho Diệp gia, ai cũng hưng phấn dị thường, một số lão nhân gọi Cẩu Nhi Cẩu Nhi (chó con), làm Diệp Thiếu Dương cực kỳ xấu hổ, ở dưới Diệp Bá hộ tống mới có thể chen vào cửa nhà.

Diệp Bá đem hắn và Tiểu Mã dàn xếp ở trong phòng khách, bảo Diệp Tiểu Manh đi pha trà, bản thân thì đi nhà sau.

Mẫu thân Diệp Tiểu Manh cũng đi ra chào hỏi, là một người phụ nữ trung niên nhìn qua rất hiền lành.

Diệp Bá tay nâng một bản bút ký đi ra, bảo vợ vào nhà chiếu cố Tam Nương, sau đó đem mấy cái cửa phòng đều đóng lại, ánh mắt rơi ở trên mặt Tiểu Mã, mang sự áy náy nói: “Đây là Diệp gia bí văn, cho nên...”

Diệp Thiếu Dương lập tức nói: “Đây là bạn của tôi, chuyện gì cũng biết, không phải người ngoài, ông cứ nói thẳng là được.”

Tiểu Mã cũng không khách khí nói: “Thôn trưởng ông đừng hẹp hòi, Tiểu Mã ca tôi đây vào Nam ra Bắc, trảm yêu trừ ma, chuyện gì chưa từng gặp.”

Diệp Bá ngạc nhiên, chắp tay nói: “Thì ra cũng là vị cao nhân.”

Sau đó đem bản bút ký đặt lên bàn, mở ra trang đầu tiên, Diệp Thiếu Dương không đợi ông ta mở miệng, vội vàng đứng dậy, nhìn bên trên.

Bên trên tràn ngập chữ bút máy, viết rất tinh tế, còn có một số hình vẽ cơ thể người, đánh dấu chỗ kinh mạch huyệt vị.

“Đây là ông nội của cậu chép, trước khi mất giao cho tôi bảo tồn.”

Diệp Thiếu Dương nghe vậy kinh ngạc, chộp lấy, lấy ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bút tích bên trên, trong lòng chợt sinh ra sự thương nhớ.

Hít sâu một hơi, đè nén cảm xúc, bắt đầu xem nội dung, Diệp Thiếu Dương giật mình phát hiện, ghi lại trên đây thế mà lại là Mao sơn đạo thuật! Nửa cuốn đầu là giảng giải cơ sở, phần sau là Mao sơn nội môn pháp thuật, đại bộ phận pháp thuật mình đều biết, nhưng cũng có một số ngay cả mình cũng chưa từng thấy.

“Không có khả năng, ông nội tôi không biết pháp thuật!” Diệp Thiếu Dương kiên định nói, tuy mình khi rời nhà chỉ mới năm tuổi, ấn tượng đối với ông nội không phải rất sâu, nhưng mà hắn tin tưởng ông nội tuyệt không biết pháp thuật, bằng không năm đó mình bị người khác hạ thi độc, ông ấy cho dù đánh không lại thi sát, cũng tuyệt đối không thể không phát hiện được, về sau vẫn là sư phụ ngẫu nhiên đi ngang qua, cứu mình một mạng.

“Ông nội cậu là không biết pháp thuật, Diệp gia thôn chúng ta không có ai biết pháp thuật.” Diệp Bá chỉ vào câu chữ trên sách nói, “Cậu xem tất cả trên đây đều là bạch thoại cổ văn, cái này không phải người thời nay viết, đây là tổ tiên Diệp gia lưu lại, cậu nghe tôi kể từ đầu cho cậu.

Pháp thuật trên bản bút ký này, là từ trên một quyển sách cổ chép lại, đó là thời điểm lũ bất ngờ không bùng nổ, Lưỡng Giới sơn đột nhiên nứt ra, ở giữa xuất hiện một con suối, dòng nước mãnh liệt, ở trên một ngọn núi nhỏ ngọn nguồn dòng suối xuất hiện một đạo quan, sau khi bị người ta phát hiện, ông nội cậu dẫn bọn tôi đến, đạo quan đã nát không chịu nổi, cái gì cũng không có, cái này không đề cập tới, bọn tôi ở trong nước phát hiện một cái rương, cầm về xem, bên trong có một quyển sách cổ.

Bởi vì cái rương bị nước vào, trang sách có hủy hoại, nhưng chữ bên trên không biết là dùng tài liệu gì viết, chưa bị nước hòa tan, vì thế ông nội cậu làm tộc trưởng, tự mình đem nội dung bên trên không sót một chữ sao chép, vốn là ông ấy bảo tồn, sau này lũ bất ngờ bùng nổ, ông ấy bởi vì muốn đi trị thủy, lo lắng mình gặp bất trắc, giao cho tôi bảo tồn, hơn nữa tuyên bố ông ấy nếu có điều gì ngoài ý muốn, bảo tôi tiếp nhận chức vụ tộc trưởng cùng thôn trưởng, không ngờ ông ấy về sau thật sự chết bởi trị thủy...

Bản bút ký này, tôi luôn bảo tồn ở phía dưới bàn thờ, chưa từng để ai xem. Lúc ấy Tiểu Manh còn nhỏ, thích bới đồ khắp nơi, phát hiện quyển sách này, vụng trộm luyện tập pháp thuật bên trên, chờ lúc tôi biết, nó đã học xong rất nhiều, tôi cho rằng cái này đại khái xem như cơ duyên của nó, cho nên không ngăn cản. Bởi vì trên này ghi lại là Mao sơn thuật, cho nên nó mới tự xưng là Mao sơn đệ tử...”

Diệp Thiếu Dương nghe tới đây, kinh ngạc nhìn Diệp Tiểu Manh. Thì ra... Chân tướng là như thế, mình cũng là một mực hiểu lầm cô nàng.

Diệp Tiểu Manh đỏ mặt, gật gật đầu, “Lão cha dặn em không được nói cho bất luận kẻ nào xuất xứ của pháp thuật, hơn nữa em tu luyện đều là Mao sơn thuật, cho nên liền mạo xưng Mao sơn đệ tử.”

Diệp Thiếu Dương nhíu mày, hỏi: “Làm sao em biết đây là Mao sơn thuật, trên đó cũng không có ghi.”

Diệp Bá nói: “Nghe tôi nói xong đã, mấy người cũng đừng xen mồm. Năm ấy Lưỡng Giới sơn tách ra, lũ quét chưa bùng nổ, ông nội cậu thu được quyển sách này, muốn làm rõ bên trên ghi lại là những pháp thuật gì, vì thế thừa dịp năm ấy đi Mao sơn thăm cậu, mang quyển sách này đi cho sư phụ cậu nhìn, Thanh Vân đạo trưởng xem xong rất kinh ngạc, nói những thứ này là pháp thuật thời cổ của Mao sơn.

Bởi vì sách là chúng ta gia truyền, ông ấy cũng không tiện giữ lại, cho nên bảo ông nội cậu cầm về. Lúc ấy sư phụ cậu nói, quyển sách này đặt ở nhà chúng ta, người có duyên nếu học được, không cần ngăn trở, về sau Tiểu Manh quả nhiên học được... Thiếu Dương cậu lật đến một tờ cuối cùng, xem một chút là hiểu.”

Diệp Thiếu Dương vộ vàng lật đến một tờ cuối cùng, thấy bên trên không phải pháp thuật, mà là một đoạn lời nói dùng bạch thoại cổ văn viết thành.

Diệp Thiếu Dương văn hóa không sâu, nhưng từ nhỏ đã xem đồ cổ của Mao sơn, thể văn ngôn cũng có thể đọc hiểu, càng biết nói bạch thoại văn cổ điển, lập tức lần mò từng chữ đọc một lần, hiểu ra mọi thứ:

Người viết sách tự xưng là một vị đạo sĩ, truyền thừa Mao sơn giáo, sau khi cao tuổi bởi vì lánh họa, về tới quê nhà, vốn không muốn thu đồ đệ, nhưng ở trong sơn thôn phát hiện mấy nhân tài tu đạo, không đành lòng mai một, vì thế đem đạo thuật sở học cả đời viết thành sách, để bọn họ tự tu luyện...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.