Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 481: Chương 481: Chương 481: Tổ tiên Diệp gia




Diệp Bá thấy hắn xem xong, lập tức nói: “Cậu rời nhà quá sớm, ông nội cậu còn chưa kịp nói cho cậu, thật ra tổ tiên Diệp gia chúng ta, chính là vị đạo sĩ viết sách này, trong gia tộc có sự tích truyền thuyết liên quan tới ông ấy: ông ấy là người thời kì Đường Huyền Tông, lúc ấy là Mao sơn chưởng môn, được trọng vọng một thời, chú cháu hai người đều được hoàng đế ngự phong làm Thiên Sư, sau loạn An Sử, ông ở trong loạn thế quay về quê nhà.

Ông sau khi biết Túc Tông lên đài, khẳng định sẽ đem nguyên nhân quốc loạn quy tội cho Huyền Tông chỉ tin đạo phật, không để ý tới triều chính, đến lúc đó nhất định sẽ tính sổ, cho nên mai danh ẩn tích, đoạn tuyệt lui tới với Mao sơn, thứ nhất bảo hộ bản thân, thứ hai cũng là bảo hộ Mao sơn. Vị thúc tổ tham luyến hồng trần kia của ông ở lại kinh thành, về sau quả nhiên chết do đấu tranh chính trị.

Ông ấy nán lại quê hương mấy năm, thu ba đệ tử, chính là tổ tiên Trần gia thôn, Vương gia thôn cùng Lý gia thôn, bảo bọn họ tự dựa theo quyển sách này tu luyện, nhưng vì lánh họa, không được đối ngoại xưng là Mao sơn đệ tử, về sau tổ tiên tiên du mà đi, không biết tung tích. Hậu nhân bốn nhà chúng ta sinh sản mãi tới hôm nay, chưa bao giờ chịu loạn triều đại thay đổi.

Về sau, quyển sách này ở trong truyền thừa mất tích, bốn nhà chúng ta đời đời làm nông, cũng chưa từng xuất hiện thêm người tu đạo. Qua bao đời, đoạn khởi nguyên về gia tộc này cũng chỉ trở thành truyền thuyết, hầu như không có ai tin tưởng, thẳng đến mười năm trước Lưỡng Giới sơn tách ra, chúng ta phát hiện quyển sách này, mới biết được tất cả đều là thật.”

Nói xong những điều này, Diệp Bá thở một hơi thật dài, nhìn Diệp Thiếu Dương, cảm khái nói: “Không ngờ ngàn năm sau, nhà chúng ta lại xuất hiện cậu vị Thiên Sư này, đây là tạo hóa mà.”

Tâm tình Diệp Thiếu Dương kích động muốn chết, vội vàng hỏi: “Vị tổ tiên này là ai, là Diệp Pháp Thiện phải không?”

Diệp Bá gật gật đầu, “Chính là Diệp Pháp Thiện Thiên Sư, trong nhà ba đời đều là đạo sĩ, pháp lực hắn sâu nhất, thúc tổ hắn Diệp Tĩnh Năng cũng là vị Thiên Sư, chỉ là về sau chết bởi đấu đá trong cung.”

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, không ngờ, mình thế mà thật sự là hậu nhân của Diệp Pháp Thiện... Nói như vậy, mình đạt được bài vị Thiên Sư cùng thiên thư không phải sự trùng hợp, mà là một loại cơ duyên trong minh minh, hoặc là một loại gia tộc truyền thừa thần bí, ngàn năm sau, gia tộc lại xuất hiện Thiên Sư...

Diệp Thiếu Dương nháy mắt cảm thấy mình rất trâu bò. Đã là hậu nhân Thiên Sư, lại là truyền nhân Mao sơn, lai lịch này thật sự đủ lớn, đủ để khoe rồi.

Trong lúc nhất thời, mọi người đều ôm tâm sự, trầm mặc.

Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ tới một chuyện, hỏi Diệp Bá: “Đúng rồi, nghe Tiểu Manh lúc trước nói, là ông báo cho sư phụ tôi, nói thi sát năm đó hại tôi xuất hiện, bảo tôi về nhà xử lý phải không. Ông là làm sao biết được thi sát rời núi, lại như thế nào liên hệ được sư phụ tôi?”

“Tôi năm đó theo ông nội cậu đi Mao sơn, bái kiến Thanh Vân đạo trưởng, xin địa chỉ, lần này sau khi có nạn Hạn Bạt, tôi quả thực đã viết thư cho ông ấy, nhưng tôi nói là Hạn Bạt, không nhắc tới thi sát mà.” Diệp Bá cũng khẩn trương hẳn lên, “Làm sao vậy, thi sát xuất hiện rồi sao?”

Diệp Thiếu Dương ngạc nhiên, hoàn toàn lâm vào mê mang, đã không có ai nói cho hắn, sư phụ làm sao biết thi sát rời núi, nghĩ nghĩ, hỏi: “Ông sao lại nghĩ đến cho sư phụ tôi biết?”

“Năm đó ông nội cậu từng hỏi ông ấy, vì sao Lưỡng Giới sơn sẽ đột nhiên nứt ra, Thanh Vân đạo trưởng nói đây là kiếp số nhà chúng ta, người ngoài không thể ngăn cản, mười năm sau ứng ở trên thân cậu, bảo chúng ta đến lúc đó thông báo ông ấy, cho cậu về nhà xử lý, nhưng ông ấy còn nói...”

Diệp Bá mặt lộ vẻ khó xử, “Đây cũng là kiếp nạn của cậu, cậu chỉ có đạt được Thiên Sư truyền thừa, mới có cơ hội dọn sạch yêu tà, có thể xông qua cửa ải này hay không, phải trông vào chính cậu, tôi vẫn nhớ kỹ việc này, cho nên sau khi có Hạn Bạt, vội vàng viết thư cho ông ấy.”

Không xông qua được sẽ thế nào? Chết ở đây? Diệp Thiếu Dương ngẩn người, hỏi: “Cái gì là gia tộc truyền thừa?”

Diệp Bá lắc đầu nói: “Không biết, Thanh Vân đạo trưởng nói ông ấy cũng không rõ, chờ sau khi cậu đến, tự tìm kiếm.”

Mười năm trước, sư phụ đã biết trước chuyện hôm nay? Diệp Thiếu Dương nhất thời cảm thấy lão già đó nhìn qua đáng khinh, thật ra cũng rất trâu bò, mình nhất quán đắc ý cho rằng đã trò giỏi hơn thầy, thực tế thật sự kém một chút, ít nhất ở phương diện bói toán.

Diệp Bá nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Hạn Bạt đã bị cậu diệt trừ, chẳng lẽ cái gọi là kiếp nạn còn chưa kết thúc sao?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Đương nhiên chưa. Đầu tiên, Hạn Bạt ngàn dặm độc nhất, cùng địa khu tuyệt đối không thể xuất hiện hai con, cho nên cách giải thích duy nhất là, hai con Hạn Bạt này là có người dùng tà thuật nào đó luyện thành, vì sao làm như vậy, tôi không biết.”

Diệp Bá kinh ngạc nhìn hắn, nói: “Là người nào gây nên?”

Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ nói: “Tôi nếu là biết, vậy còn dễ xử lý.”

Ngừng một chút nói: “Chuyện này cần chậm rãi điều tra, giao cho tôi đi. Tôi bây giờ muốn biết, lúc trước ông nói, sau khi Lưỡng Giới sơn tách ra, xuất hiện một tòa đạo quan, trừ quyển sách này, còn có vật nào xuất hiện không?”

“Còn có một pho tượng đá, hình tượng là đạo sĩ, đại khái chính là tổ tiên Diệp Pháp Thiện, lúc ấy chúng ta thấy đạo quan xơ xác, hơn nữa lộ trình xa không có tiện, liền ở trên Ngưu Đầu sơn xây một tòa từ đường, đem tượng đá dời đến trong từ đường, coi như tổ tiên để cung phụng.”

Diệp Thiếu Dương kinh ngạc, mơ hồ cảm thấy chuyện này không quá đúng, nhưng nhất thời cũng không nói ra được nơi nào có vấn đề.

Diệp Bá nhớ tới cái gì, tiếp tục nói: “Đúng rồi, lúc ấy ở trước đạo quan, còn có một pho tượng đá nhỏ một chút, muốn chuyển mà chuyển không nổi, sau này lũ bùng nổ, chờ sau khi nước rút chúng tôi lại đi xem, tượng đá đã không thấy nữa.”

Diệp Thiếu Dương vội hỏi: “Tượng đá thế nào?”

“Là một con quái thú, bộ dạng có chút giống sư tử, ở đây tôi có ảnh chụp, cậu chờ chút.” Nói xong đi vào phòng ngủ, chỉ chốc lát cầm một đống ảnh chụp đi ra, tìm ra một tấm, đưa cho Diệp Thiếu Dương.

Tượng đá trên ảnh chụp quả thực rất giống sư tử, nhưng con mắt rất lớn, bên miệng có râu, đặc biệt nhất là trên đầu mọc một cái sừng duy nhất.

Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua đã kêu lên: “Đây là Tị Thủy Thú! Tên là Tê, thời cổ đại dùng để trấn áp nước lũ!”

Diệp Bá giật mình, lẩm bẩm: “Nói như vậy, nước lũ bùng nổ, chẳng lẽ có quan hệ với bức tượng đá này?”

Diệp Thiếu Dương nhìn ảnh, thật lâu nói không nên lời, thông qua những manh mối này đến xem, lũ bộc phát, tựa như không phải thiên tai, mà là loại nhân họa nào đó, đáng tiếc... Người thân của mình, còn có nhiều thôn dân như vậy bởi vậy mà chết, cho dù hiện tại điều tra rõ chân tướng, những người này cũng không thể sống lại nữa.

Lại xem ảnh khác, chụp là một đống vườn hoang tường đổ, đại khái chính là đạo quan ông ta nói, ảnh chụp đen tuyền, chỉ có thể nhìn thấy mấy gian phòng, cái gì cũng không thấy rõ, chỉ có thể bỏ cuộc.

“Thiếu Dương ca...” Diệp Tiểu Manh đột nhiên thấp giọng gọi một tiếng, hai tay nâng phất trần mình lúc trước dùng khi đối phó Hạn Bạt, đưa cho Diệp Thiếu Dương.

“Cây phất trần này, là ở trong cùng một cái rương với quyển sách này, là pháp khí rất được, em nhịn không được lấy để dùng, anh đã là Thiên Sư truyền nhân, món đồ này... Đã tới lúc vật quy nguyên chủ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.