Diệp Thiếu Dương một tay tiếp nhận, lập tức có một luồng linh lực cường đại quán thông phất trần, theo cánh tay truyền đến, nhìn kỹ, tay cầm của phất trần đen bóng tỏa sáng, tựa như là đá quý kiểu như Hắc Diệu Thạch đúc thành, lông phất trần mềm mại trơn bóng, rót vào chút cương khí, lập tức nhẹ nhàng bay lên.
Quả nhiên là cực phẩm pháp khí.
Diệp Thiếu Dương lật phất trần, nhìn thấy đoạn đuôi có khắc ba chữ vàng tỏa sáng: Ngọc Trần Chủ. Trong lòng hoảng hốt, lẩm bẩm: “Đây là bảo bối trong truyền thuyết Trấn Nguyên Tử từng dùng!”
“Trấn Nguyên Tử, là người nào?” Diệp Tiểu Manh nhíu mày nói.
“Từng xem Tây Du Ký chứ.” Diệp Thiếu Dương nói, “Chính là Ngũ Trang quán Trấn Nguyên Đại Tiên trong Tây Du Ký, người mà một tay đánh bại Tôn hầu tử.”
Tiểu Mã lập tức xen vào một câu: “Sẽ không thực sự có Tôn hầu tử chứ?”
“Chuyện xưa đó đương nhiên là giả, Trấn Nguyên Tử là vị thần đạo gia, lão Ngô chỉ là mượn tên của hắn, sắp xếp trong sách mà thôi. Trấn Nguyên Tử là ông tổ Địa tiên, trong truyền thuyết pháp khí hắn trước khi thăng tiên dùng chính là Ngọc Trần Chủ, mặc kệ thật hay giả, thứ đồ chơi này đã cùng nhau đặt ở trong rương với quyển sách kia, nói rõ đại khái là Diệp Pháp Thiện từng dùng, là một món cực phẩm pháp khí.”
Đem nó nhét trở lại trong tay Diệp Tiểu Manh, “Em thu lấy nó đi.”
Diệp Tiểu Manh giật mình. “Anh... Không cần sao?”
Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ đai lưng, “Anh đã có Thái Ất Phất Trần, so sánh linh lực không ở dưới Ngọc Trần Chủ, một mình anh cầm hai thanh phất trần có ích gì, em giữ lại dùng đi, em cũng là hậu nhân gia tộc, thứ này em cũng có quyền sử dụng. Bảo bối này tiềm lực vô hạn, tương lai pháp lực em càng sâu, uy lực có thể phát huy càng mạnh.”
Diệp Tiểu Manh cắn môi, trong mắt toát ra nét kích động.
Diệp Bá thấy hắn đem bảo bối để lại cho con gái, trong lòng cũng rất kích động, vội vàng nói cảm ơn, sau đó hỏi: “Thiếu Dương, hiện tại Hạn Bạt đã chết, chẳng lẽ kế tiếp sẽ còn xảy ra việc gì quái dị sao?”
Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, nói: “Không biết sẽ xảy ra cái gì, nhưng quỷ hồn của Diệp Tiểu Thước đã trở lại. Tôi muốn biết, trên thân người này rốt cuộc có chuyện xưa gì, đây là manh mối duy nhất của chúng ta hiện tại.”
Nhắc tới Diệp Tiểu Thước, trong mắt Diệp Bá hiện lên một tia biểu cảm không được tự nhiên, cúi đầu.
Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói: “Rốt cuộc có bí mật gì khó nói, ông không thể nói?”
“Tiểu Thước đứa nhỏ đó, chết quá thê thảm...”
Diệp Bá thở dài, ngẩng đầu lên nói: “Đúng rồi Thiếu Dương, về trận lũ đó, còn có một việc lạ, ban đầu làm lòng người hoảng sợ, nhưng nhiều năm trôi qua, cũng chưa có biến cố, gì cho nên mọi người đều đã quên, nhưng chuyện này rất quỷ dị. Cậu có biết vì sao trận lũ đó chết nhiều người như vậy hay không?”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu.
Diệp Bá nói: “Bản thân chỉ chết khoảng mấy chục người, có vợ chồng cùng chết, cái này không nói, nhưng phàm là trong vợ chồng một người đã chết, không qua bao lâu, phối ngẫu cũng theo đó ly kỳ tử vong, tình huống như vậy ở trên chợ có mười mấy ví dụ, hơn nữa đều là người trẻ tuổi bốn mươi tuổi trở xuống. Lúc sự tình xảy ra làm mọi người sợ hãi, nhưng về sau lại không xuất hiện chuyện như vậy nữa.”
“Có loại chuyện này?” Diệp Thiếu Dương chấn động.
Tiểu Mã xen vào một câu: “Sẽ không là người chết kia tưởng niệm người thân, cho nên đem hồn phách người thân câu đi cái gì, tôi nói bừa, các người tự bỏ qua.”
Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn cậu ta một cái, nhíu mày nói: “Có tình huống đặc thù, là sẽ có quỷ hồn cá biệt lưu luyến người thân, kẻ đòi hồn cũng có, nhưng mười mấy đôi vợ chồng đều xuất hiện tình huống này, điều này sao có thể là trùng hợp, tôi từ trước tới giờ chưa từng nghe nói chuyện như vậy.”
Diệp Bá còn muốn mở miệng nói gì, di động trong túi đột nhiên vang, ông ta cầm lên tiếp, chỉ nghe một hai câu, sắc mặt lập tức biến đổi hẳn, “Được, mấy người bảo vệ tốt bản thân trước, đừng đi vào, tôi lập tức dẫn cậu ta đi qua!”
Buông điện thoại, vội vàng nói với Diệp Thiếu Dương: “Mau mau, đi theo tôi, Diệp Giai Lượng tự sát rồi, cứ đòi gặp cậu!”
“Gặp tôi?” Diệp Thiếu Dương giật mình, “Tôi không biết người này!”
“Tôi cũng không biết chuyện là thế nào, cậu đi là biết, hắn đã chết!” Diệp Bá đứng dậy hướng ngoài cửa chạy đi.
Diệp Thiếu Dương đuổi theo, nói: “Đợi một chút, người cũng đã chết, còn muốn gặp tôi, có ý tứ gì?”
Diệp Bá đương nhiên cũng nói không rõ, chỉ lo chạy, đoàn người Diệp Thiếu Dương gắt gao bám theo.
Sau khi ra khỏi cửa, chạy qua hai con ngõ nhỏ, vừa tới trước một căn nhà, liền nghe thấy bên trong truyền đến tiếng khóc xé tim xé phổi, còn không chỉ một người.
Cửa sân mở ra, Diệp Bá dẫn Diệp Thiếu Dương bước nhanh lao vào, thấy một người phụ nữ ngã ở trên mặt đất bên ngoài nhà chính, vừa khóc vừa bò hướng trong phòng, một tiểu tử dùng sức ôm hông cô, không cho cô vào.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Diệp Bá lao tới, hỏi.
Thiếu niên khóc nói, “Anh trai tôi đã chết, nhưng mà, nhưng mà... Có quỷ!”
Diệp Thiếu Dương một bước lao vào nhà chính, nghe thấy một trận tiếng khóc quái dị từ phòng ngủ bên cạnh truyền đến, quay đầu nhìn, bức rèm phòng ngủ kéo chặt, trong phòng rất tốt, nhìn lướt qua, một người bò ở trên mặt đất, vội vàng lao vào, kết quả dưới chân bị trượt, thiếu chút nữa ngã xuống, cúi đầu nhìn, trên mặt đất khắp nơi đều là máu!
Nam nhân kia gập lưng, bò ở trong vũng máu, trên mặt đất có một đôi chân cụt cùng một cái tay cụt, hắn dùng tứ chi đã không còn tay chân bò ở trong vũng máu, máu chảy đầy đất, lại chưa chết, còn đang khóc tu tu, động tác giống một con rùa.
Một màn tanh máu mà quỷ dị này, làm Tiểu Mã và Diệp Tiểu Manh chạy tới sau giật mình ngây ra tại chỗ, không dám tiến vào.
Nam tử nâng tay phải, Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhìn thấy hắn vẫn còn tay phải, trong tay cầm một con dao gọt hoa quả, không ngừng hướng cổ của mình cắt vào, rất nhanh đã đem khí quản cắt đứt, con dao dùng sức cắt ở trên xương cốt, phát ra tiếng kẽo kẹt làm da đầu người ta phát tê.
Diệp Thiếu Dương giật mình nhìn một màn này, chưa tiến lên cứu viện, bởi vì hắn biết người này đã chết, cứu cũng không cứu sống được, hắn muốn xem xem, người chết này rốt cuộc muốn làm gì.
“Rắc” một tiếng, xương cổ gãy, đầu lệch qua một bên, nam nhân thế mà lại chưa chết, lại khóc lên, nói với Diệp Thiếu Dương: “Van ngươi, Diệp Thiếu Dương, giúp ta cởi bỏ hồn ấn, ta không chết được, khó chịu lắm...”
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, hỏi: “Ngươi biết ta?”
“Hu hu, Tiểu Thước hạ hồn ấn ta, nói chỉ có ngươi mới có thể cởi bỏ, hắn muốn ngươi thấy ta chết, van ngươi, ta đau quá...”
Diệp Tiểu Thước! Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, lại là gã phá rối!
Lập tức đi qua, vươn ngón cái tay phải đặt ở trên ấn đường của gã, phóng thích một luồng cương khí tiến vào trong cơ thể gã, lập tức cảm giác được ở vị trí thiên linh cái có một đạo phong ấn cấm chế, trong lòng giật mình, trách không được người này bị thương tới mức như vậy còn chưa chết, thì ra là hồn phách bị phong ấn trong cơ thể, không thể ra ngoài, chỉ có thể không ngừng thừa nhận thống khổ trên thân thể.
Hơn nữa ở trong cơ thể hắn còn có một luồng lực lượng đang khống chế thân thể hắn, không ngừng làm ra hành vi thương tổn chính mình, thật sự muốn sống không được muốn chết không xong.
Diệp Thiếu Dương lập tức tập trung cương khí, đem cấm chế mở ra.