Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 483: Chương 483: Chương 483: Quỷ đèn lồng




Toàn thân nam nhân run lên một chập, ngừng khóc, trên mặt hiện ra một nụ cười như quỷ.

“Hắn là kẻ đầu tiên.”

Diệp Thiếu Dương đang sững sờ, đột nhiên cảm nhận được một luồng lực lượng ập tới, đem hắn đẩy lui hai bước, giương mắt nhìn lại, một quỷ ảnh túm tóc một quỷ ảnh khác, hướng về vách tường biến mất.

Diệp Tiểu Thước!

Diệp Thiếu Dương chợt có ý nghĩ, thấy không kịp câu hồn, không chút suy nghĩ, vội vàng lấy ra Âm Dương Kính, cắt qua ngón giữa, hướng trên mặt kính ấn xuống, một đạo huyết quang bắn ra, đánh trúng quỷ ảnh, bao phủ một tầng huyết khí, một giây sau, hai quỷ ảnh xuyên qua tường.

Diệp Thiếu Dương chạy ra cửa phòng, đuổi theo.

Huyết khí phụ hồn thuật. Ở trước khi huyết khí khô, quỷ hồn không thể thoát khỏi huyết khí bám vào, mình có thể dựa vào huyết khí truy tung tung tích quỷ hồn.

Diệp Thiếu Dương một hơi đuổi theo ra khỏi thôn, hướng chính bắc mà đi, Tiểu Mã và Diệp Tiểu Manh theo sát sau đó, ra sức chạy.

May mắn cả quãng đường đều là nơi hoang dã, không có nhà cửa ngăn cản, Diệp Thiếu Dương triển khai Mao sơn Lăng Không Bộ, nhanh như bay, cách hai quỷ hồn kia càng lúc càng gần, thẳng đến lúc có thể thấy bóng dáng chúng nó. Thời điểm đuổi tới trong vòng một hai trăm mét, Diệp Thiếu Dương đột nhiên đứng lại, từ trong đai lưng lấy ra một thanh kiếm gỗ cỡ nhỏ, dùng chỉ đỏ ở trên lưỡi kiếm quấn quanh sáu vòng, cắt ngón giữa, theo chỉ bôi tới hết.

“Lục đinh lục giáp, ngự tiền thính mệnh, Thiên Sư huyết quy, tru diệt tà linh!” Niệm xong, Diệp Thiếu Dương dùng ngón giữa búng kiếm gỗ, cưỡi gió bay, đánh về phía hai quỷ hồn kia.

Vài giây sau, kiếm gỗ bay đến phía sau hai quỷ hồn kia, sáu sợi chỉ đỏ đột nhiên tràn ra, ảo hóa thành sáu tia sáng màu đỏ, đan xen thành tấm lưới, đem hai quỷ hồn nháy mắt vây ở chính giữa.

Diệp Thiếu Dương một tay kết ấn, cảm giác huyết khí, biến chưởng thành trảo, kéo về phía sau, đem hai quỷ hồn hướng bên người kéo lại, mắt thấy sắp thành công, một làn gió âm chợt nổi lên, cũng không biết từ nơi nào bay tới một cái đèn lồng xanh lét, húc ngang vào trên tấm lưới máu, một luồng quỷ khí cường đại bùng nổ, đem tấm lưới máu xé ra một lỗ hổng.

Con quỷ “Diệp Tiểu Thước” hư hư thực thực kia buông ra quỷ hồn Diệp Giai Lượng, hướng về phía Bắc nhẹ nhàng rời đi, đèn lồng màu xanh lục liên tục bám theo, càng bay càng xa.

Trong lòng Diệp Thiếu Dương hoảng hốt, Lục Đinh Quy Huyết Thuật của mình, lại bị một cái đèn lồng quỷ phá?

Nhưng may mà hồn phách Diệp Giai Lượng bị lưu lại. Diệp Thiếu Dương bước nhanh qua, kết pháp ấn, vớt ra Diệp Giai Lượng, vốn định mang về nói sau, kết quả đảo mắt phát hiện trán hắn thủng một cái lỗ lớn, máu quỷ màu xanh lục đang ồ ồ hướng ra phía ngoài chảy đi, lập tức dùng một lá linh phù dán vào, cầm máu chảy, nhưng vẫn cảm thấy quỷ lực trên người hắn đang không ngừng xói mòn.

Diệp Thiếu Dương thở dài, con quỷ này, không cứu được nữa.

“Ngươi đáp ta trước mấy vấn đề, miễn cho ngươi chết không nhắm mắt.” Diệp Thiếu Dương cầm lấy cổ tay hắn, rót cương khí vào, trì hoãn quỷ lực xói mòn, hỏi: “Giết ngươi có phải Diệp Tiểu Thước hay không?”

Diệp Giai Lượng thấp giọng nói: “Đúng vậy...”

“Hắn vì sao phải giết ngươi?” Diệp Thiếu Dương truy hỏi.

Diệp Giai Lượng lạnh nhạt thở dài: “Tội ta nên bị báo, mấy người chúng ta đều đáng chết, ta chết không câu oán thán...”

Diệp Thiếu Dương nghi hoặc nói: “Mấy người nào, có ý tứ gì?”

“Bọn họ đều đã chết, chúng ta có lỗi với Tiểu Thước, chúng ta đều đã chết, một người cũng trốn không thoát...” Tiếng nói chuyện của hắn càng lúc càng thấp, đột nhiên tóm tay Diệp Thiếu Dương, dùng ánh mắt cầu xin nhìn hắn, hơi thở mong manh nói: “Đừng điều tra nữa, ngươi... Không phải đối thủ của hắn...”

Thân thể chậm rãi phân giải, hóa thành những hạt tinh phách hướng bốn phía bay đi.

Thật không dễ gì bắt được một manh mối, cứ như vậy đã đứt. Diệp Thiếu Dương cảm thấy bất đắc dĩ gấp bội lắc lắc đầu.

Lúc này Tiểu Mã và Diệp Tiểu Manh chạy tới, hỏi rõ tình huống, cả kinh nói không ra lời.

“Nhưng, nếu đòi hồn là Diệp Tiểu Thước, hắn vì sao phải thông qua miệng Diệp Giai Lượng, gọi cậu đi hiện trường, chẳng lẽ không sợ cậu bắt được hắn?”

“Có lẽ, là một loại cảnh cáo đi.” Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói, đây là giải thích hợp lý duy nhất hắn nghĩ ra.

“Làm sao bây giờ, trở về hỏi người trong nhà Diệp Giai Lượng một phen?” Diệp Tiểu Manh hỏi.

Diệp Thiếu Dương chỉ chỉ phía trước, nói: “Phía trước chính là Lưỡng Giới sơn, cha em không phải nói đạo quan kia ngay tại trong khe núi sao, vừa lúc đến đây, anh muốn đi xem, thuận tiện thăm dò khe núi này, xem có thể tìm được sào huyệt Diệp Tiểu Thước hay không.”

Sau đó, dặn cô và Tiểu Mã trở về tìm người nhà Diệp Giai Lượng, hỏi thăm hắn lúc còn sống rốt cuộc có gì khúc mắc với Diệp Tiểu Thước, còn có điều hắn trước khi hồn phi phách tán nói, mấy người còn lại phải chết là những người nào, điều này phi thường quan trọng, có lẽ có thể cứu bọn họ một mạng.

Kết quả Diệp Tiểu Manh không muốn trở về, nói: “Em theo anh đi đạo quan nơi đó đi, ở đầu kia của khe núi, một mình anh đi có thể không tìm thấy.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Diệp Tiểu Thước có thể ở trong khe núi, em không sợ?”

Diệp Tiểu Manh phức tạp cười cười, “Anh hiện tại là Diệp Thiếu Dương, cũng không phải là Dương thiếu gia, có anh, còn có cái gì phải sợ?”

Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, “Anh không có vô địch như em nghĩ.”

Vì thế đem sự tình giao cho Tiểu Mã, bảo một mình cậu ta trở về, Tiểu Mã cũng tò mò muốn đi theo, nhưng biết nơi đó nguy hiểm, mình đi cũng là gánh nặng, hơn nữa chuyện Diệp Thiếu Dương dặn phải có người đi làm, cậu ta gã đồng tử này tuy là ăn bám, nhưng khi cần thiết cũng nên làm chút chuyện, vì thế một mình quay về thôn.

Diệp Thiếu Dương dẫn theo Diệp Tiểu Manh hướng Lưỡng Giới sơn xuất phát.

Dọc theo đường đi, cả đầu óc Diệp Thiếu Dương đều là việc Diệp Tiểu Thước giết người, một mực không nói chuyện, chờ phục hồi tinh thần lại, phát hiện Diệp Tiểu Manh thỉnh thoảng liếc mình một cái, rốt cuộc mất tự nhiên sờ sờ mặt, “Em cứ nhìn anh mãi làm gì?”

“Nhìn anh vì sao là Diệp Thiếu Dương.” Diệp Tiểu Manh hé miệng cười, đột nhiên nghĩ đến mình ở dưới tình huống không biết thân phận hắn từng khen hắn vài lần, trên mặt nhất thời có chút nóng lên, cúi đầu.

Trong khe núi giữa Lưỡng Giới sơn yên tĩnh không tiếng động, không có bất cứ điều gì khác thường.

Nhưng Diệp Thiếu Dương biết nơi này không phải mảnh đất lành, bảo Diệp Tiểu Manh cẩn thận, “Nhỡ đâu gặp được tình huống gì, anh bảo em đi thì đi, bảo vệ tốt chính bản thân em là được.”

Diệp Tiểu Manh gật gật đầu, “Thực lực của em chỉ có thể bảo hộ Dương thiếu gia, hiện tại anh là Diệp Thiếu Dương, đến lượt anh bảo hộ em.”

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Mặc kệ anh là Diệp Thiếu Dương hay là Dương thiếu gia, anh đều là anh.”

Diệp Tiểu Manh âm thầm thở dài, nói: “Với em mà nói, không giống nhau.”

Theo khe núi đi xa mấy chục mét, Diệp Thiếu Dương đột nhiên dừng lại.

Diệp Tiểu Manh lập tức khẩn trương hỏi: “Làm sao vậy?”

Diệp Thiếu Dương dùng chân đá đá một lùm cỏ dại trước mặt, “Bên ngoài hạn ngay cả cây cũng sắp chết, nơi này lại có thể mọc cỏ, em không cảm thấy kỳ quái sao?”

Được hắn nhắc nhở như vậy, Diệp Tiểu Manh mới chú ý tới chi tiết dễ xem nhẹ này, xoay người nhìn lại, loại cỏ này bộ dáng có chút giống cỏ ba lá, thưa thớt sinh trưởng ở trong khe núi, hơn nữa... Trong khe núi chỉ mọc một loại cỏ này, không còn loại thứ hai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.