Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 484: Chương 484: Chương 484: Cỏ oan hồn




“Đất đai nơi này cũng rất khô cằn, sao có thể mọc cỏ chứ?” Diệp Tiểu Manh buồn bực nói.

“Cái đó chỉ nói rõ, những cây cỏ này không phải dựa vào nước để sinh tồn, ít nhất không phải nước nhân gian.”

Diệp Thiếu Dương xoay người hái một cây cỏ, mặt cắt lập tức chảy ra chất lỏng màu đỏ tươi, lấy tay chấm chấm, bỏ vào trong miệng liếm một cái, mặt nhăn mày nhíu, nói: “Là hương vị nước sông Vong Xuyên!”

Diệp Tiểu Manh kinh hãi, “Điều này sao có thể, sông Vong Xuyên sao có thể chảy tới nhân gian!”

Vấn đề này, Diệp Thiếu Dương cũng không trả lời được, trong lòng hắn cũng kinh hãi không thôi, đem lá cỏ trong lòng bàn tay nghiền nát, chất lỏng màu đỏ chảy xuống giống như máu, nhìn qua rất dọa người.

“Cỏ này tên cỏ Oan Hồn, là thứ sinh trưởng ở bờ sông Vong Xuyên, chuyên môn dùng để hấp thu oán khí của quỷ hồn qua lại, làm chúng nó cam tâm tình nguyện qua cầu Nại Hà, uống canh Mạnh bà...” Diệp Thiếu Dương trầm giọng nói, “Cỏ này hấp thu oán khí, sau khi tích lũy đến trình độ nhất định, kết thành quả Oán Linh, quỷ hồn ăn, ngay cả chuyển hóa đều không cần, trực tiếp sẽ thành quỷ lực tu vi, cho nên âm ty có Quỷ Vương nhất mạch chuyên môn trông giữ bờ sông Vong Xuyên, tránh cho cỏ Oan Hồn bị cô hồn dã quỷ ăn.”

Diệp Tiểu Manh nghe hắn nói xong, ngơ ngác nói: “Ý của anh là, loại cỏ này mọc ở đây, là cho người... Không đúng, là cho quỷ hồn ăn?”

Thấy hắn gật đầu, lại nói: “Nhưng nơi này chưa từng có oan hồn qua lại, cũng không có Vong Xuyên thủy nha, cỏ này dựa vào cái gì để tồn tại?”

“Anh không biết.” Diệp Thiếu Dương nhìn quanh, nói: “Nhưng em đừng quên, toàn bộ thị trấn đều bị trận pháp áp chế, anh hiện tại không cảm giác được một chút tà khí nào tồn tại, anh chỉ có thể phán đoán, khe núi chúng ta bây giờ nhìn thấy, tuyệt đối không phải bộ dáng chân thật của nó.”

Diệp Tiểu Manh nhíu mày, cũng nhìn nhìn xung quanh, thầm nghĩ theo hắn nói như vậy, bộ dáng chân thật của chân núi nên là thế nào?

“Hiện tại... Làm thế nào?” Thanh âm Diệp Tiểu Manh có chút chột dạ hỏi.

“Cũng tới đây rồi, tiếp tục đi thôi.” Diệp Thiếu Dương hướng cô cười cười, “Sợ rồi? Lúc trước lá gan của em là rất lớn mà.”

Diệp Tiểu Manh nhún nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Lúc trước em là chủ công, có một loại trách nhiệm cùng đảm đương, hiện tại biết anh là Diệp Thiếu Dương, em liền dựa hết vào, lá gan cũng nhỏ đi, đi theo anh lăn lộn là được rồi.”

Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, không quá hiểu loại tư tưởng biến hóa này.

Theo càng đi càng vào sâu, cỏ Oan Hồn cũng càng lúc càng nhiều. Hơn nữa Diệp Thiếu Dương chú ý tới, cỏ Oan Hồn chủ yếu là sinh trưởng hai bên ở một dòng suối không có nước, trong lòng càng thêm nghi hoặc. Lập tức không chút thương tiếc từ bụi cỏ thẳng đường giẫm qua, quay đầu nhìn lại, một mảng dấu chân màu máu, rất là ghê mắt.

Diệp Tiểu Manh vừa đi vừa giới thiệu, năm đó cô từng theo cha tới nơi này một lần, khi đó trong khe núi tất cả bình thường, trong dòng suối còn có nước, nhưng hai bên không có cỏ Oan Hồn. Về phần chỗ cỏ này là mọc ra khi nào, ai cũng không biết, dù sao nơi này quá mức hẻo lánh, phụ cận cũng không có thôn trang, bình thường căn bản sẽ không có ai đến.

Khe núi uốn lượn về phía trước, dài một hai dặm đường, sau khi tới chỗ cuối, đối diện là một mảnh đất trống trải, một ngọn núi nhỏ dựng sừng sững.

Diệp Tiểu Manh chỉ vào ngọn núi nói: “Đạo quan kia ngay trên ngọn núi này, em chỉ từng đi lên một lần, nhưng không có thứ gì.”

Hai người tới dưới núi, có thể nhìn thấy từng tầng thềm đá, uốn lượn hướng lên trên. Diệp Tiểu Manh nói cho Diệp Thiếu Dương, ngọn núi nhỏ này lúc ban đầu xuất hiện, đã có những bậc đá này.

Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn đường lên núi phủ kín bậc đá, đột nhiên có một loại cảm giác quen thuộc, nhíu mày quan sát, trong đầu linh quang thoáng hiện, đột nhiên nghĩ đến cái gì, ngây ra tại chỗ, vài giây sau, hắn lao tới ven đường, bắt đầu tìm kiếm ở trong một đống cỏ dại khô héo, không có cái gì cả.

Chẳng lẽ nhầm rồi?

Diệp Thiếu Dương sưu tầm ký ức, đối chiếu núi nhỏ trước mặt, mò mẫm ở trong bụi cỏ, đột nhiên phát hiện một đoạn tấm bia đá bị cỏ khô bao phủ, ở trong bùn đất thò ra một chút đoạn đầu.

Vội vàng ngồi xổm xuống, lấy tay đem cỏ dại gạt ra, từ trong đai lưng lấy ra Mao sơn Diệt Linh Đinh, đào đất quanh tấm bia đá.

Bùn đất khô nứt tơi xốp, đảo một phát là một khối, theo bùn đất không ngừng bị đào ra, tấm bia đá cũng lộ ra toàn cảnh, mặt trước có một chút vết khắc, sơn đỏ bên trên bong ra từng màng, chỉ còn lại có một chút dấu vết mờ nhạt, nhưng vẫn có thể phân biệt ra chữ viết, chính là ba chữ triện: Thanh Thiên quan.

Quả nhiên là nơi này. Diệp Thiếu Dương dùng sức hít một hơi, đạo quan mình ở trong Thiên Sư bài nhìn thấy, thì ra là chân thật tồn tại, hơn nữa ngay tại quê nhà mình, trong khe núi có chuyện ma quái này!

“Quái, Thiếu Dương ca, sao anh biết nơi này có tấm bia đá?” Diệp Tiểu Manh cực kỳ kinh ngạc hỏi.

Diệp Thiếu Dương nói hai ba câu kể ra chân tướng, Diệp Tiểu Manh nghe xong càng thêm giật mình.

Diệp Thiếu Dương ngược lại tỉnh táo lại, nói: “Không có gì thần kỳ, đạo quan này hiển nhiên là Diệp Pháp Thiện xây sau khi về quê, ông ấy lợi dụng thần thức, đem núi và đạo quan tồn tại chân thật chiếu rọi ở trong bài vị Thiên Sư mà thôi, anh chỉ là không biết ông ấy vì sao phải làm như vậy, hoặc là nói, trong đạo quan này có thứ gì đặc biệt?”

Ở trước tấm bia đá lặng im một lát, Diệp Thiếu Dương dẫn theo Diệp Tiểu Manh lên núi. Tới vị trí sơn môn trong trí nhớ, Diệp Thiếu Dương dừng lại một chút, chưa tìm được sơn môn, nghĩ lại cũng đúng, sơn môn là bằng gỗ, không giống với tấm bia đá, hơn một ngàn năm trôi qua, gỗ cứng rắn nữa cũng nên tổn hại rồi.

Cả quãng đường leo lên đỉnh núi, chỉ nhìn thấy một ít chân tường bằng đá, cùng phiến đá trải trên mặt đất khắp nơi mọc đầy cỏ khô.

Diệp Thiếu Dương ở trước cửa sảnh dừng lại một lát, sau đó dựa theo vị trí trong trí nhớ, xuyên qua hai tầng sân, đi lên từng bậc, tới vị trí đại điện, có thể nhìn thấy vài linh đài, nhưng tượng thần đều không thấy nữa.

Diệp Thiếu Dương nhớ tới lời Diệp Bá nói, cảm thấy có chút kỳ quái: trong trí nhớ của mình, đại điện còn có tượng thần Tam Thanh, vì sao chỉ có tượng đá bản thân Diệp Pháp Thiện có thể bảo tồn đến bây giờ, tượng thần Tam Thanh lại không thấy nữa? Chẳng lẽ là bởi vì chất liệu khác nhau?

Dựa vào ký ức, Diệp Thiếu Dương tới trước linh đài tượng thần thuộc về Diệp Pháp Thiện, trầm mặc đứng một hồi, hỏi Diệp Tiểu Manh biết được, cái rương chứa Ngọc Trần Chủ kia, là ở vị trí sân sau đạo quan phát hiện, vì thế vòng qua đại điện, theo một chân tường tới giếng trời của sân sau.

Bên cạnh giếng trời mọc một cây bạch quả cực lớn, rễ rối rắm, cành lá rậm rạp. Diệp Tiểu Manh nhìn thấy liền tò mò nói: “Thật kỳ quái, khô hạn lâu như vậy, cái cây này cho dù không chết, cũng không nên sinh trưởng tốt như vậy chứ, như hoàn toàn không chịu khô hạn ảnh hưởng.”

Nói xong hái xuống một cái lá cây, sau khi vào trong tay, lá cây lập tức héo rũ, chảy ra dịch dinh dính màu trắng.

“Đây là âm mộc.” Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn tán cây cực lớn, sắc mặt ngưng trọng giải thích:

“Cây bạch quả, sinh trưởng ở đầu đường suối vàng, gặp gió âm mà động, nhắc nhở tiếp dẫn âm thần có quỷ hồn đi vào, cho nên gọi là cây Âm Tín, ý tứ là âm khí chi tín, bởi vì loại đặc tính này, về sau được một số pháp sư đưa tới dương gian để trồng, chặt gỗ cây bạch quả dùng để thử quỷ khí, giống như lấy bạc thử độc, lâu ngày, thích ứng khí tức dương gian, trưởng thành một giống khác, chính là cây bạch quả.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.