Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 485: Chương 485: Chương 485: Thiên La Địa Võng Trận




Diệp Tiểu Manh chưa từng bái sư môn, biết rất ít đối với những tri thức này, chỉ từng nghe nói cây có phân chia âm dương, cho tới bây giờ chưa từng tận mắt thấy, cũng không biết khác nhau ở đâu, lập tức nhìn tán cây nói: “Nhìn chính là cây bạch quả mà, sao anh biết nó là âm mộc?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Rất đơn giản, phía nam là dương, phía bắc là âm, cây cối nhân gian, trừ phi chưa bao giờ gặp ánh mặt trời, bằng không mặc kệ sinh trưởng ở đâu, tán cây đều là hướng nam sinh trưởng, một mặt hướng dương rậm rạp, phương bắc thì cành lá thưa thớt. Âm mộc thì khác, hấp thu nguyệt hoa, cho nên hoàn toàn ngược lại, em xem cái cây này là như thế.”

Diệp Tiểu Manh dựa theo hắn nhắc nhở, lui ra phía sau vài bước, hướng tán cây nhìn lại, quả nhiên là như hắn nói.

Diệp Thiếu Dương có ý dạy cô thêm một số tri thức, nói tiếp: “Bởi vì dương mộc và âm mộc vốn là một khoa, cho nên nếu hoàn cảnh sinh tồn đặc thù, dương mộc cũng có thể biến thành âm mộc, nếu trong lòng đất hoặc phụ cận âm khí quá thịnh, vượt qua dương khí, âm dương mất cân bằng, dương mộc sẽ chuyển âm, tán cây hướng bắc, pháp sư có thể căn cứ một điểm này, tìm được điểm tập kết của âm khí một địa khu.”

Diệp Tiểu Manh gật gật đầu, “Đa tạ Thiếu Dương ca dạy dỗ, nhưng cây bạch quả này vì sao sẽ là âm mộc, chẳng lẽ phụ cận hoặc nơi đây âm khí quá nặng?”

“Đỉnh núi trống trải, gió không dừng, cho dù có âm khí cũng không dừng được, cho nên chỉ có một loại khả năng, “ Diệp Thiếu Dương dùng mũi chân đạp đạp mặt đất, “Âm khí đến từ trong lòng đất.”

Diệp Tiểu Manh lập tức nói: “Không chừng là cái giếng nước kia! Nghe cha em nói, cái rương nọ, lúc ấy là vì giếng nước dâng nước, lao tới bên trên.” Nói xong dẫn Diệp Thiếu Dương vòng đến mặt trái của cây bạch quả.

Dưới tàng cây quả thực có một cái giếng nước, bốn phía dùng gạch xanh xây thành, tạo thành hình bát giác, phía dưới có một lỗ thủng, xây thành một rãnh nước, vừa lúc hợp với dòng suối xuống núi, thông mãi tới trong khe núi.

Diệp Thiếu Dương ghé vào trên mép giếng, hướng phía dưới nhìn lại, giếng rất sâu, không nhìn thấy đáy, vì thế ném một hòn đá nhỏ xuống, hồi lâu mới nghe thấy ‘Phốc’ một tiếng, nói rõ phía dưới là có nước.

Khắp nơi khô hạn, nơi đây thế mà lại có nước?

Diệp Thiếu Dương phát hiện không thích hợp, đáng tiếc khắp nơi đều bị trận pháp áp chế, không cảm giác được chỗ tà khí, đành phải vẽ một lá Thí Oan Phù, dán ở trên mép giếng, niệm một lần phù chú, linh phù nhanh chóng biến thành màu đen, sau đó giống như bị đốt uốn khúc lại, chu sa bên trên lưu động, chảy tới trên mép giếng, lập tức bị bốc hơi lên thành một làn khí màu đỏ, tiêu tán ở trong không khí.

“Ngay cả linh phù cũng có thể đốt cháy, âm khí này cũng quá nồng đậm rồi!” Diệp Thiếu Dương thò đầu nhìn giếng nước, nhíu mày nói.

“Xuống dưới xem sao?” Diệp Tiểu Manh nói.

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Pháp sư tam bất nhập, cái này cũng không thể tùy tiện đi xuống.”

Diệp Tiểu Manh vội hỏi: “Cái gì gọi là pháp sư tam bất nhập?”

“Không vào uế sở, không vào đường hẹp, không vào tử cục.” Diệp Thiếu Dương kiên nhẫn giải thích cho cô, “Uế sở, chính là nơi bẩn thỉu, không cẩn thận bị phá pháp thân, mạnh nữa cũng không chơi.

Đường hẹp chính là như vậy, sau khi đi vào không buông tay ra chân được, nhưng quỷ yêu có thể xuyên tường xuống đất, không chịu hạn chế, em ở chỗ đó liều mạng với nó, có thần thông lớn nữa cũng không thi triển ra được, tương đương là tìm chết; tử cục chính là âm trận khó giải, có thể tăng mạnh tu vi quỷ yêu, pháp sư sau khi đi vào pháp lực lại chịu hạn chế, rất khó đánh.”

Diệp Tiểu Manh chậm rãi gật đầu, nói: “Vậy nếu quỷ yêu một mực canh giữ ở nơi như vậy không ra, phải làm sao bây giờ?”

“Vậy thì nghĩ cách để nó đi ra, mắng nó, làm nhục nó, quật xác đào mộ, chỉ cần có thể khiến nó đi ra, dùng cách nào cũng được, nếu thật sự gặp rùa đen rút đầu, em đi vào đánh không lại, giết không chết, vậy nghĩ cách đem nó phong ấn, tóm lại không đến vạn bất đắc dĩ, đừng cứng đối cứng, trước khi khai quang, xem địa hình trước, như vậy có thể giảm bớt tỉ lệ tử vong.”

Diệp Tiểu Manh nghe xong sửng sốt, sùng bái nói: “Đây là điều trên sách nói sao?”

“Một nửa, một nửa là kinh nghiệm đại ca bắt quỷ nhiều năm.”

Diệp Tiểu Manh gật đầu mà cười, “Xin nhận dạy bảo.”

Diệp Thiếu Dương chỉ vào giếng nước nói: “Dưới đây khẳng định có đại gia hỏa, ban ngày không ra, buổi tối cũng nhất định sẽ ra, anh đem nó phong ấn lại trước rồi nói sau.”

Diệp Tiểu Manh nói: “Vậy anh cứ chờ nó đi ra, đánh với nó, đem nó thu phục.”

Diệp Thiếu Dương trợn mí mắt, “Em nói thật nhẹ nhàng, nhỡ đâu đánh không lại làm sao bây giờ, đến lúc đó chạy cũng không kịp, dù sao sào huyệt nó ở đây, anh có thể đến xử nó bất cứ lúc nào. Nhiệm vụ của anh hôm nay là quan sát khe núi, đến lúc đó nếu hai mặt thụ địch, rất phiền toái.”

“Khe núi... Đây không phải quan sát rồi sao?” Diệp Tiểu Manh khó hiểu.

“Mọc nhiều cỏ Oan Hồn như vậy, lẽ ra nhất định âm khí rất nặng, nói không chừng là âm sào trăm quỷ.” Diệp Thiếu Dương đứng dậy, quan sát khe núi, sắc mặt ngưng trọng hẳn lên, “Nhìn qua lại bình tĩnh như vậy, rất không khoa học. Ban ngày đã không có việc gì, buổi tối tất có dị biến.”

Diệp Thiếu Dương cởi xuống ba lô, lấy ra bảy cây đinh dài bảy tấc, đóng ở trên mặt đất quanh giếng nước, lại dùng chỉ đỏ chu sa xâu chuỗi tiền Ngũ Đế, từ trên đinh dài quấn quanh qua lại treo lên, cuối cùng ở trên mép giếng dán bảy lá bùa, đầu bùa nối tiếp cùng một chỗ.

Diệp Tiểu Manh thấy hắn nhanh nhẹn hoàn thành tất cả, kinh ngạc nói: “Đây là Thiên La Địa Võng Trận à, em từng thấy trên sách nói, bày trận dễ dàng, nhưng cần nhờ linh phù tác động một đống pháp khí, phát huy uy lực lớn nhất, cần tu vi Thiên Sư trở lên vẽ bùa mới được.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, nhìn trận pháp mình bày nói: “Tốt xấu chính là nó, cho dù phía dưới là vị Tà Thần, cũng có thể vây khốn nó một giờ ba khắc, ít nhất thời gian đủ cho chúng ta chạy trốn.”

Diệp Tiểu Manh có chút không hài lòng, chu mỏ nói: “Anh đã là Thiên Sư đó, sao lại thiếu tự tin như vậy, lúc này còn chưa đánh đâu, cứ luôn nghĩ chạy trốn.”

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Thiên Sư cũng không phải vạn năng, anh nói đại muội tử, bắt quỷ không có dễ như em nghĩ đâu, anh nếu là giống như em nói, không chết một trăm lần cũng chết tám mươi lần rồi.”

Bày trận xong, cách buổi tối còn nhiều thời gian, Diệp Thiếu Dương vòng quanh đỉnh núi đi một vòng, chưa có phát hiện gì thêm, vì thế chọn một tảng đá tới gần một bên khe núi ngồi xuống, quan sát thế núi phụ cận, phát hiện nơi này chính là một chỗ thế “Hạc trong bầy gà”, dù sao cũng nhàn rỗi, gật gù đắc ý giải thích cho Diệp Tiểu Manh:

“Ở phụ cận ngọn núi này là một mảng hoang nguyên, đỉnh núi san sát, lên lên xuống xuống, nhưng chỉ có ngọn núi nhỏ này là cao nhất, thế núi cao ngất dốc đứng, mất thế tụ khí, nhưng thế núi độc lập, trước sau không có chỗ dựa, không có đầu không thành rồng, không có vuốt không thành hổ, không có cánh không thành phượng, không có đuôi không thành rắn, ngạo nghễ độc lập, ngẩng đầu hướng đông, so sánh với núi nhỏ chung quanh, giống như linh hạc lạc đàn gà. Em biết vì sao Diệp Pháp Thiện lựa chọn nơi này xây đạo quan không?”

Diệp Tiểu Manh mờ mịt lắc đầu.

Diệp Thiếu Dương rất hài lòng đối với phản ứng của cô, đằng hắng cổ họng, nói tiếp:

“Cái gọi là tứ đại bảo huyệt, long vì hoàng gia dưỡng khí, phượng vì thư sinh kinh minh, hổ vì tập võ dụng binh, xà vì thương trường thông linh. Những cái này đều không quan hệ với hạc, hạc hơn người, thanh nhã cao quý, là ẩn sĩ yêu thích nhất, pháp sư bởi vì nghề nghiệp đặc thù, bản thân thần bí, nhưng lại thường lui tới ở trong biển người, giống như hạc trong bầy gà, cho nên Diệp Pháp Thiện năm đó chọn nơi này lập quán, là có ngụ ý.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.