Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 486: Chương 486: Chương 486: Quỷ thân thích




Diệp Tiểu Manh nghe xong đoạn giảng giải như lọt vào trong sương mù này, tuy không hiểu lắm, nhưng cảm thấy rất cao thâm, dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn, nói: “Thiếu Dương ca, anh biết thật nhiều.”

Diệp Thiếu Dương tạo góc bốn mươi lăm độ nhìn bầu trời, mỉm cười. Vẫn là ở trước mặt loại người mới học pháp thuật này là có thể tìm được cảm giác tồn tại nhất, tốt xấu biết một chút cơ sở, người thường hoàn toàn nghe không hiểu, giả bộ cũng không được.

Hai người sóng vai ngồi ở dưới nham thạch, quan sát khe núi, nói chuyện phiếm. Trên cơ bản đều là Diệp Tiểu Manh hỏi, Diệp Thiếu Dương trả lời, sau đó cô lại lẩm bẩm nói về tình huống của mình.

Diệp Thiếu Dương lúc này mới biết được cô ở Thượng Hải học là khảo cổ chuyên nghiệp, hiện tại đại học năm hai, nghĩ tới không có gì đáng nói, Diệp Tiểu Manh nói về mình nửa năm trước theo đạo sư cùng nhau tham gia công tác khai quật một cổ mộ, đụng tới cương thi như thế nào, sau đó mình dùng pháp thuật mạo hiểm thủ thắng như thế nào...

“Đúng rồi, Thiếu Dương ca, hai ta là quan hệ huyết thống mấy đời?” Diệp Tiểu Manh ôm cánh tay Diệp Thiếu Dương, hỏi.

Diệp Thiếu Dương đang nghe cô nói tình huống bắt quỷ, đột nhiên toát ra một câu như vậy, sửng sốt một phen nói: “Anh không biết, anh năm tuổi đã lên núi làm đạo sĩ, thân thích cũng không biết mấy ai, anh làm sao biết được.”

Diệp Tiểu Manh giơ ngón tay tính toán nói: “Vậy em tính nha, nghe cha em nói, ông nội của ông ấy với cụ nội của anh là anh em ruột, ông ấy với ông nội anh là đường huynh đệ, đây là hai đời nhỉ, đến chúng ta... Ồ, vừa mới ba đời.”

“Ồ, vậy còn rất gần.” Diệp Thiếu Dương cũng không ngờ hai nhà lại huyết thống gần gũi như vậy, trách không được ông nội lúc trước sẽ đem thân phận tộc trưởng truyền cho Diệp Bá, hướng cô cười nói, “Không ngờ, anh là ca ca chính cống của em.”

Diệp Tiểu Manh lặng lẽ thở dài.

Nán lại tới lúc trời tối, tuy là mùa hè, nhưng đỉnh núi gió to, vẫn hơi hơi lạnh. Diệp Thiếu Dương đang do dự cần phát triển phong cách, đem áo sơmi duy nhất cởi cho cô mặc hay không, nhưng như vậy mình sẽ để trần cánh tay, có phải có chút lưu manh hay không, hơn nữa nhỡ đâu bị người ta thấy, thật sự có chút không nói rõ được, mấu chốt hai người còn là họ hàng gần, không biết gia tộc đối với loại chuyện này có truyền thống bỏ cũi heo thả trôi sông hay không...

Đang miên man suy nghĩ, đột nhiên phía sau truyền đến một đợt tiếng nước chảy, càng lúc càng vang.

Nước tới từ đâu?

Diệp Thiếu Dương vội vàng đứng dậy, từ trong balo lấy ra đèn pin mở ra, theo tiếng nước tìm, tới bên cạnh giếng nước kia nhìn qua, nhất thời chấn động:

Mực nước trong giếng thế mà đã tăng lên đến cách mép giếng chỉ còn lại có không đến mười mấy cm, bên cạnh giếng có một chỗ hổng nhắm chừng là năm đó dùng để múc nước, đang ồ ồ hướng ra phía ngoài chảy nước, theo lòng xuống khô cạn chảy mãi xuống núi.

“Đây là chuyện gì?” Diệp Tiểu Manh nói xong thò tay vào nước suối, muốn vốc lên một vốc quan sát, kết quả ngón tay vừa cắm vào, lập tức biến thành xương trắng, bị dọa kêu lên, rút ra nhìn, lập tức khôi phục nguyên dạng, chỉ là làn da đỏ bừng, có chút phát đau.

Diệp Thiếu Dương từ trong túi lấy ra một nắm gạo nếp, hai tay nắm tay nàng, dùng sức chà xát, gạo nếp lập tức ngả vàng, vang lên xèo xèo.

Ánh mắt Diệp Tiểu Manh rời khỏi tay mình, ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương chà xát một lúc, nhìn cô nói: “Thế nào, còn đau không?”

“Không đau nữa.” Diệp Tiểu Manh dời ánh mắt, nhìn nước suối nói: “Chuyện này là thế nào?”

Diệp Thiếu Dương ngồi xổm xuống, lấy bàn tay vốc một chút nước, ở trong miệng nếm qua, nhíu mày nói: “Đây là nước Vong Xuyên, hồn phách trước khi đầu thai, nếu có tham sân si niệm, không muốn đầu thai, phải vào tắm rửa một lần, có thể tẩy đi trần niệm, người sống cũng không thể đụng bừa.”

“Vậy... Sao anh không có việc gì?”

“Anh là Thiên Sư, nếu có chuyện gì thì phiền toái rồi.” Diệp Thiếu Dương sắc mặt ngưng trọng nhìn giếng nước, lẩm bẩm: “Bên dưới giếng nước này, chẳng lẽ còn nối liền âm phủ hay sao, sao lại đem nước Vong Xuyên cũng dẫn lên đây?” Tuy không biết lý do, nhưng hắn đã ý thức được, sự tình rất phiền toái, phi thường phiền toái.

Một đợt tiếng kèn Xona từ sâu trong khe núi truyền đến, hai người nhìn nhau một cái: vùng hoang vu dã ngoại này, lại là đêm hôm, ai đến đây thổi kèn Xona?

Diệp Thiếu Dương bước nhanh tới bên vách núi, hướng khe núi nhìn lại, nhất thời giật mình: trong khe núi không biết bắt đầu từ khi nào sáng lên những cái đèn lồng xanh lét, cách mỗi mười mấy mét sẽ có một cái, theo hướng đi của khe núi kéo dài mãi, còn không ngừng có đèn lồng mới sáng lên.

Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới ban ngày quỷ đèn lồng kia ngang trời xuất hiện, phá chú pháp của mình, trong lòng lo sợ không yên, nói với Diệp Tiểu Manh, “Anh muốn xuống dưới xem, đợi lát nữa nhỡ đâu xảy ra tình huống gì, em theo sát sau anh, nếu anh không chống đỡ được, bảo em chạy em cứ chạy thật nhanh.”

Hai người theo bậc đá xuống núi, còn chưa tới chân núi, đã thấy hai cái bóng đen hướng bên trên đi tới, thỉnh thoảng dừng lại, sau đó một cái đèn lồng liền sáng lên.

Nương ánh sáng xanh lục của đèn lồng, Diệp Thiếu Dương thấy hai người trẻ tuổi trang phục thôn dân, một trái một phải, đi một đoạn, liền thò tay vào trong bụng, lấy ra một thứ giống như khí cầu, thổi một hơi, liền sáng lên ánh sáng xanh lá, treo ở trên cành cây ven đường.

Diệp Tiểu Manh lần đầu gặp loại chuyện quái đản này, nhịn không được sợ hãi tóm chặt cánh tay Diệp Thiếu Dương, thấp giọng nói: “Hai kẻ này là quỷ à, chúng nó đây là đang làm gì?”

“Thật sự là chỉ có quỷ mới biết.” Diệp Thiếu Dương xoay người đi xuống bậc đá, nói: “Chúng ta là tới quan sát tình huống, tạm thời đừng xảy ra xung đột, đi vòng qua thôi.”

Vì thế mang theo Diệp Tiểu Manh, từ trong bụi cỏ đi vòng xuống núi, xa xa đi hướng khe núi, tới vị trí tấm bia đá, Diệp Thiếu Dương thấy phía trước bóng người trùng trùng, ra hiệu Diệp Tiểu Manh ngồi xổm xuống, ẩn thân trong bụi cỏ, nhìn hướng đối diện.

Nương ánh sáng xanh lá của đèn lồng quỷ, có thể nhìn thấy không ngừng có bóng người từ trong khe núi đi tới đi lui, tới bên cạnh dòng suối, từng người ngồi xổm xuống, giống như động vật uống nước ghé vào bên dòng suối, tham lam uống nước suối, phát ra tiếng ào ào.

Một màn này so với quỷ treo đèn lồng còn làm người ta sợ hãi hơn nhiều, Diệp Thiếu Dương cảm nhận được Diệp Tiểu Manh ôm chặt cánh tay mình, thấp giọng nói: “Thiếu Dương ca...”

Diệp Thiếu Dương biết cô muốn hỏi gì, nói: “Nước Vong Xuyên sau khi bị quỷ hồn thanh tẩy thân thể, lưu lại oán khí, nếu có quỷ uống, sẽ tăng tu vi, nhưng oán khí cũng sẽ đậm thêm, khó có thể siêu độ, lũ quỷ này... Là đang uống nước Vong Xuyên để tu luyện.”

“Cái này... Nhiều quỷ như vậy, là từ nơi nào đến, chẳng lẽ là âm phủ sao?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Quỷ đến từ âm phủ, cơ bản không có khả năng hoàn dương, cho dù là hồi hồn hoặc thăm người thân, cũng không có khả năng một lần đến nhiều như vậy.” Nghiêm túc đánh giá, phát hiện lũ quỷ kia quần áo đều giống với người sống, chỉ là có chút quê mùa, thiên về trang phục làm việc nông thôn, nhất thời nghĩ đến một loại khả năng: chẳng lẽ đều là người chết ở phụ cận, quỷ hồn chưa đi âm phủ, đều ở lại chỗ này? Vì sao sẽ có nhiều như vậy?

Đột nhiên cảm thấy sau đầu nổi gió, Diệp Thiếu Dương vội vàng kéo Diệp Tiểu Manh, lắc mình một cái, chỉ thấy trước mặt bóng đen chợt lóe, một quỷ hồn hướng về vị trí mình mới vừa rồi lao tới, sau khi thất bại, lại xoay người lao tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.