Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 487: Chương 487: Chương 487: Thôn Quỷ Tiên




Hai ngón tay Diệp Thiếu Dương kẹp một tờ linh phù, nói: “Động một bước nữa, hồn phi phách tán.”

Quỷ hồn đó quả nhiên đứng lại, hung tợn trừng mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Người nào xông vào Quỷ Tiên thôn của chúng ta!”

Quỷ Tiên thôn? Diệp Thiếu Dương đánh giá, đó là một nam quỷ, nhìn qua bốn mươi mấy tuổi, ngoại hình như người, trang phục nông dân, trên người quanh quẩn một tầng ánh sáng đỏ, là lệ quỷ, tu vi không kém, đang muốn đem nó bắt để hỏi căn nguyên, Diệp Tiểu Manh ở bên cạnh đột nhiên thất thanh kêu lên: “Chú ba, thật là chú ba!”

Con quỷ đó vừa nghe cũng ngẩn người, mở to mắt, mê mang nhìn Diệp Tiểu Manh.

“Là con mà, Tiểu Manh, chú ba... Không phải đã chết sao, sao lại ở đây?”

Con quỷ đó cao thấp nhìn quét cô một cái, sắc mặt vui vẻ, nhếch miệng cười. “Tiểu Manh à, mười năm không gặp, con đã lớn như vậy, cha mẹ con khỏe không?”

Diệp Tiểu Manh gật đầu nói: “Đều khỏe.”

Chú ba vẫy tay nói: “Đến đến, đến đây, mau để chú ba nhìn con thật kỹ nào.”

Diệp Tiểu Manh lập tức muốn đi qua, Diệp Thiếu Dương giữ chặt cô, nói: “Em muốn chết à?”

“Đây... Ông ấy là chú ba của em, chú ba ruột thịt.”

“Hắn là quỷ!”

Chú ba hừ một tiếng nói: “Quỷ làm sao, ta một ngày chưa đầu thai, nó sẽ một ngày là cháu gái của ta, ta là kẻ làm chú có thể hại nó hay sao.”

Diệp Tiểu Manh lập tức nói: “Chú ba, đây là Thiếu Dương ca của con, cũng là người nhà chúng ta, người mà lúc nhỏ đi Mao sơn.”

Chú ba ngẩn ra, đánh giá Diệp Thiếu Dương, kinh ngạc nói: “Cậu là con trai Diệp Binh?”

Đối phương nhắc tới tên cha mình, Diệp Thiếu Dương cũng chỉ đành gật gật đầu.

Chú ba lập tức đổi khuôn mặt tươi cười, “Vậy cũng là người trong nhà, lúc con hai ba tuổi, ta còn từng bế con, thế mà cũng lớn như vậy rồi, thời gian qua thật nhanh.”

Diệp Thiếu Dương đối mặt con quỷ tuyệt không giống quỷ này cũng có chút cạn lời, tục ngữ nói nâng tay không đánh người cười, người ta đang kéo quan hệ, mình cũng không tiện trực tiếp động thủ, cũng dứt khoát đi lộ tuyến thân tình, nói: “Chú ba, ngài không phải đã chết sao, sao lại ở chỗ này?”

Chú ba cười nói: “Ta sau khi chết liền ở ngay đây, mười năm rồi. Đúng rồi, các con tới nơi này làm gì?”

Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, thuận miệng nói: “Nghe nói ở đây có quỷ làm loạn, đến xem, ngài vừa rồi vì sao muốn đánh con?”

“Quỷ Tiên thôn không cho người sống tiến vào, trừ phi...” Chú ba đảo mắt, vẫy vẫy tay nói: “Đi thôi, các con cũng đã đến đây, theo ta về nhà đi, thím ba của các con còn ở nhà, mười năm chưa gặp thân thích, bà ấy nhất định rất cao hứng.”

Diệp Tiểu Manh lúc này cũng hiểu, chần chờ nhìn Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, kéo cô đi về phía trước. Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, mặc kệ chú ba này có ý đồ gì, vừa lúc mượn cơ hội này trà trộn vào cái gọi là “Quỷ Tiên thôn” nhìn xem, rốt cuộc là những con quỷ thế nào.

Vị trí cửa khe núi dựng một cái cổng chào, bên trên viết ba chữ to đỏ như máu: Quỷ Tiên thôn.

Cái cổng chào này ban ngày còn chưa có, Diệp Thiếu Dương hoài nghi là quỷ khí biến ảo mà thành.

Đi theo phía sau chú ba, đi theo khe núi, dọc theo đường đi nhìn thấy mười mấy người, hoặc ở bên dòng suối uống nước, hoặc ghé vào trong cỏ Oan Hồn tìm kiếm cái gì, bỏ vào trong miệng ăn.

Chú ba từ trong một mảng cỏ Oan Hồn lội qua, khom lưng thu thập vài thứ gì đó, đưa cho hai người bọn Diệp Thiếu Dương, nói: “Nếm thử, ngon lắm.”

Diệp Thiếu Dương cầm lấy một cái, nhìn chăm chú, là một loại trái cây có khuôn mặt trẻ con, không ngừng làm ra các loại vẻ mặt, nhìn qua rất quái dị. “Quả Oán Linh, quỷ ăn có thể gia tăng một năm tu vi.” Diệp Thiếu Dương đem trái cây nhét trả chú ba, “Chúng ta là người, ăn sẽ chết, ngài tự mình ăn đi.”

Chú ba cười cười, “Chung quy là đến từ Mao sơn, hiểu biết đúng là nhiều.”

Dọc theo đường đi gặp được mấy con quỷ, Diệp Thiếu Dương nhìn lần lượt, toàn bộ quỷ, quanh thân đều quanh quẩn quỷ khí hoặc xanh lá hoặc đỏ, nói rõ ít nhất cũng là cấp bậc oán linh, trong đó số ít giống với chú ba, là lệ quỷ.

Chết đi mười năm, tu thành lệ quỷ, thật sự là không dễ dàng, cái này đương nhiên là kết quả do thời gian dài dùng ăn quả Oán Linh cùng nước Vong Xuyên.

Lúc này một đội quỷ hồn từ đối diện đi tới, một kẻ cầm đầu đầu đội nón, mặc áo bào đen, chân xỏ giày vải màu đen, tay trái cầm một chuỗi song cổ linh mao tiên, tay phải khiêng một khối lệnh bài, ở dưới ánh sáng xanh lục của đèn lồng quỷ phản xạ ra hai chữ to màu vàng: Dạ tuần. Ở phía sau nó, một nhóm quỷ tốt đầu mọc hai sừng đi theo.

“Dạ tuần thần!” Diệp Tiểu Manh kinh hãi, tuy chưa từng gặp, cô cũng từng thấy ở trong tư liệu, ngày đêm đi dạo, chính là hai vị Quỷ Tiên của âm phủ, địa vị gần với hai tướng quân Đầu Trâu Mặt Ngựa, không ngờ thế mà gặp được ở nơi này, ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, không chút phản ứng.

Dạ tuần thần kia nhìn thấy bọn họ, lập tức đứng lại, cực kỳ uy nghiêm hừ một tiếng: “Ừm?”

Chú ba lập tức cung kính ghé lên, hướng tai hắn nhỏ giọng nói gì đó, sắc mặt dạ tuần thần dịu đi, nhìn chăm chú đánh giá Diệp Thiếu Dương một hồi, hướng chú ba gật gật đầu, nói: “Ghi cho ngươi một công.” Sau đó dẫn quỷ tốt từ bên cạnh hai người bọn Diệp Thiếu Dương sát bên người mà qua.

Diệp Tiểu Manh thừa dịp chú ba ở phía trước dẫn đường, thấp giọng hỏi Diệp Thiếu Dương: “Dạ tuần thần sao lại ở chỗ này?”

Diệp Thiếu Dương nhíu mày nhìn cô một cái, “Ai nói cho em nó là dạ tuần thần, giả đó.”

Diệp Tiểu Manh kinh ngạc, quay đầu nhìn thoáng qua đội quỷ tốt kia, nói: “Làm sao anh biết là giả, nơi nào không đúng?”

“Nơi nào cũng đúng, giả bộ rất giống. Hơn nữa bởi vì trận pháp áp chế khí tức, anh không cảm giác được khí tức trên người nó, khó có thể phân biệt thật giả, nhưng có một điểm là đủ rồi.” Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, cười nói: “Nó chưa chào anh.”

Diệp Tiểu Manh ngây ngốc nhìn hắn, ánh mắt dần dần lộ ra sùng bái.

Đi tiếp về phía trước không xa, hai bên dòng suối xuất hiện những căn nhà, đều chỉ có một gian, nhìn qua như là cỏ tranh dựng thành, rất đơn sơ, cửa nhà nào cũng mở rộng, có một số người già ngồi ở trên ghế phơi nắng, có một số nói chuyện phiếm, thậm chí còn có người đánh cờ chơi bài tây.

Lúc đi qua bên cạnh một đám quỷ hồn đánh bài, một ván đang đánh xong, một con quỷ thua ở dưới sự ồn ào của người bên cạnh, tay phải giữ chặt ba ngón tay tay trái, nhẹ nhàng bẻ, bắt ngón tay bẻ xuống, rất không tình nguyện giao cho người thắng, trước mặt người thắng kia đã chất đống không ít ngón tay quỷ.

“Đây là ý tứ gì?” Diệp Tiểu Manh kinh ngạc hỏi.

Câu này bị chú ba nghe được, cười nói: “Ngón tay quỷ sau khi bẻ một tháng có thể tái sinh, có thể đi Tiên Nương nơi đó đổi một số thứ tốt, tốt hơn quả Oán Linh.”

Diệp Tiểu Manh nói: “Tiên Nương? Là ai?”

Chú ba cười hắc hắc, “Để sau này chậm rãi nói cho con. Đi thôi.”

Trên đường còn gặp được một số người, chào hỏi chú ba, gật đầu, nói mấy câu, chẳng khác gì nhân gian.

Diệp Thiếu Dương dọc đường lưu ý những quỷ hồn này, phát hiện đều rất bình thường, mặc quần áo cũng quá nửa là lúc còn sống, có áo liệm, nói rõ là sau khi chết nhập liệm, cũng có các loại quần áo ở nhà, quần áo lao động, loại này quá nửa là đột nhiên tử vong, còn có một tiểu tử mặc áo cầu thủ, bên trên in hình “23 Kobe Bryant (1 cầu thủ bóng rổ)”.

Đột nhiên, Diệp Tiểu Manh dùng cánh tay chọc chọc Diệp Thiếu Dương, hướng một nữ quỷ đối diện đi tới bĩu môi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.