Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 488: Chương 488: Chương 488: Quỷ sinh con




Diệp Thiếu Dương giương mắt nhìn lại, là một nữ tử nhìn qua hai mươi mấy tuổi, nhìn lướt qua không có chỗ nào đặc biệt, chỉ là cái bụng nhô lên... Đột nhiên ngẩn ra, nhìn chăm chú, càng nhìn càng giống mang thai.

“Chẳng lẽ là di phúc quỷ?” Diệp Tiểu Manh thấp giọng nói.

Diệp Thiếu Dương chậm rãi lắc đầu, “Di phúc quỷ, là sinh ở trong quan tài, nào có ngay cả thai nhi cùng nhau thành quỷ, cái này sẽ không là... Mang thai quỷ chứ!”

Diệp Tiểu Manh ngây ra tại chỗ, quỷ thai... Cô ở trong tư liệu cũng từng thấy, không giống với sinh hoạt vợ chồng sinh con, một nam một nữ hai quỷ, ở chung đổi hơi, có thể mang quỷ thai, sinh ra quỷ.

Nhưng loại tình huống này cực ít xảy ra, dù sao đại bộ phận quỷ sau khi chết sẽ tới âm phủ, cho dù là cô hồn dã quỷ không muốn siêu sinh, cũng cực ít kén vợ kén chồng ở chung, lại càng sẽ không sinh quỷ.

“Em chỉ từng nghe truyền thuyết quỷ sinh con, trên đời thực có loại chuyện này sao?” Diệp Tiểu Manh thất thanh nói.

Diệp Thiếu Dương chậm rãi hít khí, nói: “Quỷ con là oán khí hai quỷ kết sinh, căn bản không tính là sinh linh, trên sổ Sinh Tử cũng sẽ không có ghi chép, không sai biệt lắm với tà linh. Âm ty đối với quỷ sinh con loại chuyện này tuyệt đối cấm, phàm là quỷ sinh quỷ con, một khi phát hiện, tất nhiên tru diệt nguyên thần, vạn kiếp bất phục, cho nên loại chuyện này cực ít xảy ra!”

Đang lúc nói chuyện, từ bên cạnh lại một nữ quỷ đi đến, cũng phưỡn bụng, lúc từ đối diện đi tới, chú ba chào hỏi cô ta: “Mấy tháng rồi? Ồ, vậy sắp sinh rồi, chúc mừng nha.”

Nếu một con quỷ mang thai, còn có thể dùng ngoài dự liệu để giải thích, hai con quỷ đồng thời mang thai, sự tình quá không thích hợp.

Diệp Thiếu Dương nhìn bụng hai nữ quỷ, trong lòng kinh hãi nghĩ, nơi gọi là “Quỷ Tiên thôn” này, xem ra cũng không phải đơn giản bách quỷ âm sào, đây rốt cuộc nơi quỷ quái gì, sao có thể có nhiều chuyện quái dị như vậy xảy ra?

Cuối cùng chú ba đứng ở trước một gian phòng, đẩy cửa đi vào, miệng hưng phấn nói: “Lão bà, có thân thích tới thăm em!”

Thanh âm một nữ nhân nói: “Ai nha, Quyên Tử hay là Lệ Lệ?”

“Đều không phải, là thân thích nhân gian.” Thanh âm chú ba thấp đi, nói vài câu gì đó, sau đó hai vợ chồng bắt đầu nhỏ giọng nói thầm, nghe không rõ, một lát sau, chú ba tới ngoài cửa, hướng hai người bọn Diệp Thiếu Dương cười nói: “Thật có lỗi đợi lâu rồi, vừa rồi thím ba các con thay quần áo, vào đi.”

Diệp Thiếu Dương cạn lời, loại cảm giác này, tựa như ở nhân gian thăm người thân.

Hai người theo hắn đi vào trong phòng, một nữ nhân mặc sườn xám lập tức chào đón, cười tươi như hoa nhìn hai người, vô cùng thân thiết kéo tay Diệp Tiểu Manh, “Tiểu Manh à, rất nhiều năm chưa gặp rồi, trưởng thành đại cô nương xinh đẹp rồi, nhớ thím ba không?”

Diệp Tiểu Manh biết rõ cô ta là quỷ, nhưng dù sao cũng là họ hàng gần, hơn nữa đối phương nhiệt tình như vậy, mình cũng rất dễ dàng hòa nhập, gật gật đầu, nhìn thím ba từ trên xuống dưới, nói: “Thím ba vẫn xinh đẹp như vậy, mặc cũng đẹp, thật không ngờ... Còn có thể nhìn thấy người.”

Thím ba cười nói: “Đây là tiểu ca của con đốt cho ta, ta bình thường không nỡ mặc, lúc này mới được thấy, ta cũng nhớ cháu gái lớn con mà. A, vị này là Thiếu Dương à, mau vào ngồi.”

Một tay đem Diệp Thiếu Dương kéo đến bên người ngồi xuống, cầm tay hắn nói: “Con không nhớ rõ ta nhỉ, lúc con còn nhỏ còn từng bú ta đó.”

“A...” Diệp Thiếu Dương nhìn bộ ngực no đủ của cô ta, thật muốn hỏi cô ta một câu khi đó cô ta đã chết chưa, mình đừng có là đem sữa quỷ coi là sữa người để uống.

Thím ba đột nhiên thở dài, có chút thương cảm nói: “Con có thể không biết, ta và nhà mẹ đẻ mẹ con là cùng thôn, là hảo tỷ muội từ nhỏ cùng đi học mà lớn lên, đáng tiếc hơn mười năm chưa gặp rồi.”

Chú ba bảo bọn họ trò chuyện, bản thân đi ra ngoài tìm thân thuộc Diệp gia đến gặp mặt.

Diệp Thiếu Dương và Diệp Tiểu Manh bất đắc dĩ nhìn nhau, vốn là đến điều tra, kết quả lại biến thành nhận người thân rồi, đi âm phủ nhận người thân, loại cảm giác này tương đối kỳ quái.

Tầm mắt Diệp Tiểu Manh dừng ở trên cái bụng hơi nhô lên của thím ba, đột nhiên nghĩ đến cái gì, cả kinh nói: “Thím ba người đây là —— “

“Có thai.” Thím ba vuốt ve cái bụng, mỉm cười, “Còn có mấy tháng nữa mới có thể sinh.”

Diệp Thiếu Dương nhịn không được nhắc nhở: “Ngài là quỷ...”

“Đúng vậy, quỷ chúng ta nơi này cũng muốn sinh con, không có gì mà, dù sao chúng ta không nuôi.”

Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhìn cô ta, “Không nuôi, vậy vì sao phải sinh?”

Thím ba nói: “Con cho rằng bọn ta ở đây miễn phí à, muốn ở lại Quỷ Tiên thôn, phải không ngừng sinh con, đem quỷ con đưa cho Tiên Nương, Tiên Nương còn có thể thưởng Quỷ Hà Xa cho chúng ta ăn.” Nhắc tới “Quỷ Hà Xa”, thím ba hầu như phải chảy nước miếng, vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, Diệp Thiếu Dương phát hiện, đầu lưỡi của cô là màu trắng.

“Quỷ Hà Xa...” Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm, ở trong Trung y, đem cuống rốn nhau thai người ta gọi là Từ Xà Xa, Quỷ Hà Xa... Đó là cuống rốn quỷ? Một con quỷ sinh con tặng người, chỉ vì đạt được quỷ thai?

Diệp Thiếu Dương nháy mắt có chút hỗn độn. Hắn là Thiên Sư, các loại quỷ sự khủng bố ly kỳ, người khác chưa thấy hắn cũng từng gặp, nhưng từ khi tiến vào Quỷ Tiên thôn này tới nay, cảm giác mình nháy mắt thành một người mới của giới pháp thuật, mọi thứ nhìn thấy đều vô cùng mới lạ quái đản, nhất thời cảm giác toàn thân đều không khỏe.

“Thím ba, Tiên Nương là ai?” Diệp Tiểu Manh hỏi.

Nhắc tới Tiên Nương, thím ba lập tức thu hồi nụ cười, mang theo cung kính nói: “Tiên Nương là thần tiên, là nàng sáng tạo Quỷ Tiên thôn, thu lưu chúng ta đám dã quỷ này, còn cung cấp nước Vong Xuyên và quả Oán Linh cho chúng ta tu luyện, chúng ta hồi báo duy nhất chính là sinh con cho nàng, nàng còn đem Quỷ Hà Xa cho chúng ta, đó là bảo bối tốt nhất, dùng một lần, tu vi sẽ tăng lên một tầng đó.”

“Vậy... Tiên Nương kia, cần quỷ con làm gì?” Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm.

“Quỷ con, đương nhiên là dùng để ăn.” Thím ba dứt khoát trả lời, “Tiên Nương ăn quỷ con, tu vi tăng tiến, là có thể có đủ tu vi, duy trì Quỷ Tiên thôn tồn tại.”

Diệp Thiếu Dương và Diệp Tiểu Manh nhìn nhau, đều chấn động không thôi. Ăn quỷ thai... Loại chuyện này Diệp Thiếu Dương căn bản chưa từng nghe nói, nhưng nghĩ cũng biết khẳng định là một loại phương thức tà tu, Tiên Nương này, không biết là lệ quỷ lão yêu từ đâu tới, dù sao sẽ không là thần tiên cái gì cả!

Diệp Thiếu Dương còn muốn hỏi tiếp, lúc này cửa bị đẩy ra, chú ba mang theo mấy quỷ hồn đi đến, nam nữ già trẻ đều có, vừa vào cửa đã nhiệt tình chào hỏi hai người bọn Diệp Thiếu Dương, giống thân thích nhân gian gặp mặt.

Có một lão nhân tiến lên vỗ vỗ bả vai Diệp Thiếu Dương, “Cẩu Nhi, còn nhận ra ta không?”

Diệp Thiếu Dương nhìn chăm chú, có chút quen mặt, rất nhanh đã nhớ ra, vui vẻ nói: “Phúc bá!” Phúc bá là hàng xóm nhà mình, một lão quang côn, lúc còn nhỏ gặp mặt tương đối nhiều, bởi vậy còn có ấn tượng.

Phúc bá rất hưng phấn tán gẫu cùng hắn, từ trong ánh mắt lão, Diệp Thiếu Dương nhìn ra đây là một loại vui sướng chân thành, không phải giả vờ, mấy thân thích khác cũng tương tự, tuy rất nhiều người chưa từng gặp, nhưng nghe nói thân thích dương gian đến đây, cũng đều phi thường hưng phấn nhiệt tình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.