Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 494: Chương 494: Chương 494: Ma kính của nữ quỷ




Diệp Thiếu Dương sửng sốt, thế này cũng có thể đoán trúng? Đột nhiên nhớ tới chuyện Tiên Nương ăn quỷ thai, trong đầu đột nhiên linh quang chợt lóe, nghĩ tới cái gì, toàn thân run lên một cái, sau đó không nói gì, tung chân bỏ chạy.

Nếu thật là đại gia hỏa đó... Đừng nói mình đã liên tục dùng hai đạo thần phù, pháp lực khô kiệt, cho dù là thời kì toàn thịnh, sợ cũng không đánh lại, vẫn là chạy trốn trước rồi nói sau.

Mặt đất dưới chân đột nhiên nứt ra, quay đầu nhìn lại, khe núi hai bên không ngừng hướng vào giữa sụp đổ, một thanh âm nữ nhân khủng bố, ở trong động tĩnh núi sập đất nứt không ngừng càng lúc càng gần, đuổi theo, như là than nhẹ, hoặc như là cười lạnh...

Lúc này, Diệp Tiểu Manh đã sắp chạy tới cửa khe núi, chỉ có thể mơ hồ nghe được trong khe núi truyền đến tiếng vang, quay đầu nhìn lại, khoảng cách quá xa cái gì cũng không nhìn thấy.

Chỉ mong... Thiếu Dương ca không có việc gì.

Diệp Tiểu Manh thở dài, muốn rời khỏi khe núi trước rồi nói sau, đột nhiên Thất Tinh Long Tuyền Kiếm trong tay nở rộ ánh sáng màu tím, phát ra tiếng rồng gầm. Diệp Tiểu Manh tuy chưa từng sờ vào pháp khí cấp cao như vậy, nhưng dựa vào trực giác, đã nhận ra nguy hiểm, bắt đầu nhìn xung quanh.

Quả nhiên, trên vách núi đá bên trái, trên một tảng đá nhô lên, cô đã thấy được một mỹ nữ đứng ở nơi đó, hướng mình dịu dàng cười.

Chưa đợi phục hồi tinh thần, mỹ nữ đó tung người nhảy xuống, đáp trước mặt cô. Từ chỗ cao mười mấy mét nhảy xuống không có việc gì, đương nhiên không có khả năng là người.

Diệp Tiểu Manh lập tức cảnh giác lui về phía sau vài bước, đánh giá, chỉ thấy mỹ nữ này bộ dáng mười bảy mười tám tuổi, mặc một cái áo khoác thuần trắng, bên trên không dính một hạt bụi, cực kỳ trơn bóng. Tóc quấn lên cao cao, cắm một cây trâm long lanh, nhìn qua rất thanh nhã cao quý.

Bộ dạng cô ta cũng cực kỳ xinh đẹp, da thịt trắng như tuyết, thậm chí so sánh với áo khoác trên thân cô ta cũng không kém chút nào. Một mỹ nữ như vậy đứng ở trước mặt, Diệp Tiểu Manh tuy là con gái, cũng không khỏi bị mỹ mạo và khí chất của cô ta làm ngây ra, trong lúc nhất thời ngây người.

Vài giây sau, cô phục hồi tinh thần lại, nghĩ đến đối phương là quỷ, đem Thất Tinh Long Tuyền Kiếm đưa ngang lên, nói với cô ta: “Ngươi muốn làm gì!”

Nữ quỷ thế mà lại hướng bên cạnh nhường bước, thản nhiên cười: “Muội muội không phải ta nói, thần kiếm này tuy linh lực vô biên, nhưng ngươi không phải Diệp Thiếu Dương, ngươi dùng thanh kiếm này, căn bản không phải đối thủ của ta, nhưng ta không muốn giết ngươi.”

Diệp Tiểu Manh giật mình, nhíu mày, đoán không ra ý tứ cô ta.

“Trong thôn Quỷ Tiên, cũng không có cô nương xinh đẹp như ngươi, đôi ta tuổi lại xấp xỉ, ta vừa nhìn thấy ngươi, đã thích ngươi rồi.”

Nữ quỷ... Thích mình? Diệp Tiểu Manh nhất thời cảm thấy mặt nóng lên, xấu hổ giận dữ nói: “Đừng có nói lung tung!”

Nữ quỷ nâng lên tay ngọc trắng noãn, che môi, cười một cái nói: “Đừng hiểu lầm, ta đối với ngươi, là tỷ muội loại thích đó, hơn nữa ta có thể nhìn thấy tâm tư của ngươi.”

Tay kia của cô ta thò vào phía dưới áo khoác, trong tay giơ một tấm gương đồng có tay cầm, nói: “Tấm gương này, hấp thu khí Nghiệt Kính Thai địa ngục, chỉ cần ghé sát vào xem, trong gương sẽ xuất hiện khuôn mặt kẻ ngươi thích, cho nên gọi là Nhân Duyên Kính, ta đặc biệt cầm tới cho ngươi soi một chút.”

Diệp Tiểu Manh kinh ngạc, nói: “Ta vì sao phải soi, ta cũng chưa thích ai cả.”

Nữ quỷ ánh mắt trong trẻo đánh giá cô, tràn ngập một loại mị hoặc. “Có lẽ ngươi thích ai, chính ngươi cũng không biết, hoặc là, không dám thừa nhận thì sao?”

Trong lòng Diệp Tiểu Manh lộp bộp một cái, câu này, đã chạm tới tâm sự của cô.

“Ngươi sau khi soi, nếu trong lòng không có người kia, liền có thể yên tâm, nếu có, cũng có thể nhận rõ nội tâm mình, hoặc là chủ động theo đuổi, hoặc là cực sớm bóp chết ý niệm, coi như là ngủ một giấc rồi tỉnh lại mà.”

Câu này, đối với Diệp Tiểu Manh lại là một lần xúc động.

Nhưng lý trí nói cho cô, nữ quỷ này làm như vậy, tất nhiên có dụng tâm không tốt, tuyệt không thể nghe cô ta, vì thế lắc đầu, đi về phía ngoài khe núi. Đã đánh không lại cô ta, vậy nhanh chóng rời khỏi, nhưng lòng cô lại nổi lên tầng tầng gợn sóng, không tự chủ được nghĩ, chẳng lẽ trên đời thực có gương ma thần kỳ như vậy?

Nữ quỷ đi theo bên cô, như là đoán ra tâm tư của cô, nói: “Ta thật sự không có ác ý, ta chỉ là nhìn ra trong lòng ngươi hoang mang, muốn giúp ngươi một phen, ngươi sau khi soi một chút, tiếp tục đi con đường của ngươi, ta tuyệt không ngăn trở.”

Diệp Tiểu Manh mặc kệ.

“Nếu ta muốn giết ngươi, ta bây giờ đã có thể động thủ, không cần làm điều thừa.” Nữ quỷ nói xong, giơ cánh tay trắng muốt lên, một đạo oán khí ở quanh thân Diệp Tiểu Manh kết thành một kết giới cường đại, đem cô phong tỏa ngay tại chỗ, mặc cho cô dùng ra toàn lực, cũng không thể giải trừ.

Nữ quỷ cười, lại nâng tay, đem kết giới hóa giải, nói: “Nhìn thấy chưa, ta muốn giết ngươi, quả thực chỉ là chuyện vung tay trong nháy mắt.”

Diệp Tiểu Manh ngơ ngác nhìn cô ta, tu vi của nữ quỷ này... Cũng quá mạnh rồi. “Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao không giết ta?”

“Ta cũng là nữ nhân số khổ, bởi tình mà chết, ta không muốn người khác giống ta, ta đã nói rồi, ta thích ngươi, ta chỉ là muốn giúp ngươi thấy rõ nội tâm của mình.”

Thấy rõ nội tâm của mình... Mình quả thật thấy không rõ.

Nhưng lý trí nói cho cô, vẫn là đừng tiếp nhận nữ quỷ giúp, tuy cô ta quả thực giống như không có ác ý gì. Một lần nữa cất bước đi.

Nữ quỷ cũng không nói chuyện, chỉ ở phía sau đi theo cô, từ trong tay áo lấy ra một cây sáo ngọc, thổi ở bên miệng.

Giai điệu rất trầm thấp ưu thương, Diệp Tiểu Manh nghe như là mười tám đưa tiễn hoặc hoa mai tam lộng…, dù sao là có liên quan với tình yêu đẹp thê lương.

Lòng cô lại một lần nữa run lên, rốt cuộc tới lối ra của khe núi, một bước nữa là có thể bước ra, rời khỏi phạm vi Quỷ Tiên thôn, nhưng một bước này cô nâng lên, lại chưa bước xuống.

“Thật sự... Có thể nhìn thấy người mình thích?” Cô quay người lại, hướng nữ quỷ lẩm bẩm.

Nữ quỷ gật gật đầu, ánh mắt phi thường thành khẩn.

“Thật sự... Xem xong là để ta đi?”

“Xem xong là để ngươi đi, ta tuy là quỷ, nhưng nói lời giữ lời.”

Diệp Tiểu Manh thở dài, nghiến răng một cái, nói: “Cầm đến đây đi.”

Nữ quỷ giơ tay, cái gương đồng kia chậm rãi bay tới, tản ra một khí tức làm người ta cảm giác rất thoải mái, bay mãi đến trước mặt Diệp Tiểu Manh.

Diệp Tiểu Manh hướng phía trước đi hai bước, nhìn tấm gương...

Một đạo thần quang năm màu lưu chuyển trong mặt gương, sau đó chậm rãi hội tụ, dần dần biến thành hình dạng một khuôn mặt...

Đột nhiên, một đạo cương khí đánh tới, đem gương đồng đánh bay, Diệp Tiểu Manh đột nhiên phục hồi tinh thần lại, quay đầu nhìn, Diệp Thiếu Dương đang phi thân chạy tới, phía sau núi đá sụp đổ, hai ngọn núi đang sập, hướng chính giữa nhập vào.

Nữ quỷ phi thân bắt lấy gương đồng, hướng trên núi biến mất, hướng Diệp Thiếu Dương ném tới cái nhìn tức giận.

Diệp Thiếu Dương ánh mắt quét qua, nhất thời tâm thần kinh ngạc, mẹ kiếp, nữ quỷ xinh đẹp như vậy?

Nhưng có đẹp nữa, cũng là quỷ.

Đối đãi quỷ quái, Diệp Thiếu Dương chưa bao giờ thương hương tiếc ngọc, vừa đi vội, vừa giơ lên Câu Hồn Tác, hướng cô ta đánh tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.