Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 495: Chương 495: Chương 495: Trèo đèo lội suối cứu muội tử




Nữ quỷ vung tay áo dài, một luồng oán khí hình thành kết giới, đem Câu Hồn Tác cố định ở không trung, khó có thể đẩy tới một chút nào.

Trong lòng Diệp Thiếu Dương kinh hãi, không nghĩ tới nữ quỷ này cũng lợi hại như vậy! Thật không dễ gì chạy đến nơi đây, kết quả lại gặp cường địch, Diệp Thiếu Dương thật muốn đập đầu chết ở trên tảng đá, rút ra Thái Ất Phất Trần, tính đánh trước một trận, sau đó tìm kiếm cơ hội phá vây.

Nhưng làm hắn không ngờ tới là, nữ quỷ đột nhiên bỏ kết giới, hướng hắn cười quyến rũ, lui về phía sau, biến mất ở trong đá núi.

Sao lại đi rồi? Chẳng lẽ là nhìn trúng mình, không đành lòng gia hại?

Phía sau đất đá cuồn cuộn, làm Diệp Thiếu Dương không có thời gian nghĩ nhiều, túm lấy tay Diệp Tiểu Manh còn đang ngẩn người, hướng phía trước chạy đi.

Dưới chân đột nhiên mất trụ, cúi đầu nhìn, mặt đất lún xuống, một dòng nước đen tràn lên, lối ra gần trong gang tấc, lại... Xảy ra chuyện trêu ngươi như thế?

Diệp Tiểu Manh đẩy mạnh Diệp Thiếu Dương một phát nói: “Anh đi đi Thiếu Dương ca, kệ em!”

“Đừng nói nhảm, ôm chặt anh!” Diệp Thiếu Dương giơ lên Câu Hồn Tác, ôm lấy một tảng đá nhô ra trên vách đá bên trái, chờ sau khi Diệp Tiểu Manh ôm lấy mình, dùng sức kéo, mang theo cô cùng nhau đu qua, hai chân đạp ở trên đá núi, hướng phía trước chạy đi, dưới chân sau khi nhận lực, đem Câu Hồn Tác hất ra, lại móc lấy một cái cây nhỏ phía trước, lại lần nữa đạp đá núi dốc đứng tiến lên.

Diệp Tiểu Manh sợ độ cao, kinh hoảng nhắm mắt, hai tay ôm chặt lấy eo Diệp Thiếu Dương, nghe tiếng gió bên tai gào thét, cái gì cũng mặc kệ, cái gì cũng không muốn để ý.

Sau một lát, cảm giác dưới chân trầm xuống, một lực va chạm bao lấy hai người bọn họ, ở trên mặt đất liên tục quay cuồng, cuối cùng... Cô bị Diệp Thiếu Dương đè ở dưới thân.

Diệp Thiếu Dương tựa vào trên thân cô, đầu cắm ở trong cổ cô, thở hồng hộc.

Diệp Tiểu Manh cũng không nhấc dậy nổi một chút sức lực, nhắm mắt lại, nằm một hồi lâu, lẩm bẩm: “Anh còn không dậy.”

Diệp Thiếu Dương cố sức lật mình, ngã chỏng vó nằm ở trên mặt cỏ, khôi phục một hồi, cố sức ngẩng đầu, nhìn về phía khe núi. Lưỡng Giới sơn hoàn hảo không tổn hại, mặt đất khe núi cũng ổn cả, thở phào một cái, lại ngã xuống.

Diệp Tiểu Manh bò dậy, cũng nhìn về phía khe núi, xuất thần nói: “Tại sao có thể như vậy...”

“Đó là quỷ lực bố trí ra ảo giác, không phải thật.” Diệp Thiếu Dương thở hổn hển nói, “Ở bên trong chết là chết vô ích, chạy ra khỏi phạm vi của sát tinh kia, thì không sao cả.”

Diệp Tiểu Manh cả kinh nói: “Sát tinh?”

“Chính là một cái xưng hô, không phải sát tinh thật sự, phàm là kẻ lợi hại chưa biết loại nào trong quỷ yêu tà linh, giới pháp thuật đều gọi là sát tinh.” Diệp Thiếu Dương vô lực lắc đầu, “Em đừng nói chuyện, để anh nghỉ ngơi một lúc.”

Liên tiếp đấu phép, sử dụng hai lá thần phù, bị thương không nói, lại như hầu tử mang theo Diệp Tiểu Manh ở trên đá núi “vượt tường leo ngói” một phen, tuy nói nữ hài tử thân thể nhẹ, cũng phải tới năm mươi cân.

Nếu không phải lúc còn nhỏ quanh năm tiếp nhận huấn luyện thể thuật, khí lực lớn hơn người bình thường rất nhiều, Diệp Thiếu Dương tin tưởng mình căn bản không kiên trì nổi.

Dù vậy, hắn hiện tại cũng đến bờ vực thoát lực, nằm ở trên mặt đất không thể nhúc nhích.

Diệp Tiểu Manh nhìn về phía khe núi, có chút lo lắng nói: “Lũ quỷ quái kia sẽ không đuổi theo ra chứ?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, hắn tin tưởng đám người Diệp Tiểu Thước sẽ không đuổi theo, nhưng hiện tại không có tinh lực mở miệng giải thích.

Diệp Tiểu Manh nhớ cái nữ quỷ kia, cùng tấm gương đồng kia, tim đập mạnh và loạn nhịp, lẳng lặng nhìn xa xa ngẩn người.

Lúc này, nữ quỷ kia, cùng Diệp Tiểu Thước đứng ở trên một đỉnh núi chỗ gần, sóng vai mà đứng, đang quan sát bọn họ.

“Nếu không phải Tiên Nương có dặn dò, ta thật sự muốn đi giết hắn ngay bây giờ.” Nữ quỷ nhìn Diệp Thiếu Dương ngửa mặt nằm ở trên cỏ, thản nhiên nói.

Diệp Tiểu Thước lắc đầu: “Ngươi không giết nổi hắn đâu.”

Nữ quỷ nhíu mày nói: “Hắn nhìn qua chỉ còn một hơi, còn giết không nổi?”

Diệp Tiểu Thước cười nói: “Hắn nếu thực còn lại một hơi, sẽ không dám ở đây nằm nghỉ ngơi. Huống chi bên tay hắn còn có Long Tuyền Kiếm, Thái Ất Phất Trần hai đại pháp khí này, đúng, còn có địa ngục Câu Hồn Tác.”

Nữ quỷ nghe hắn nói như vậy, sắc mặt ngưng trọng hẳn lên, lẩm bẩm: “Người này, quá đáng sợ.”

“Pháp lực của hắn, tuyệt không chỉ là Thiên Sư mà thôi.”

Diệp Tiểu Thước đem ánh mắt dừng ở trên mặt Diệp Tiểu Manh, chăm chú nhìn một lúc lâu, nói với nữ quỷ: “Ngươi thất bại?”

“Cô ta còn chưa thấy rõ mặt gương, Diệp Thiếu Dương đã tới, chỉ thiếu một chút.” Nữ quỷ đoán được hắn đang nghĩ cái gì, quay đầu nhìn hắn, “Nhìn thấy người thân, tâm tình ngươi có phải rất phức tạp hay không, có phải... Hối hận hay không?”

Diệp Tiểu Thước quay đầu, bắt lấy tay cô, “Có thể ở cùng một chỗ với cô, tôi không hối hận.” Liếc Diệp Tiểu Manh một cái, thở dài, kéo nữ quỷ tung người bay đi.

Trên cỏ, Diệp Thiếu Dương nghỉ ngơi một lát, khôi phục một chút khí lực, lúc này mới đứng dậy, cùng Diệp Tiểu Manh đi về phía thôn.

Diệp Thiếu Dương hỏi tình huống nữ quỷ tiếp xúc với cô.

Diệp Tiểu Manh do dự một phen, nói ra theo sự thật.

“Thấy người em thích?” Diệp Thiếu Dương kinh ngạc, nữ quỷ này rốt cuộc có ý đồ gì? Hỏi: “Vậy em nhìn thấy cái gì chưa?”

Diệp Tiểu Manh lắc đầu, “Em chưa thích ai cả, cái gì cũng không nhìn thấy.”

Diệp Thiếu Dương giảo hoạt cười cười, nói: “Em nói dối, nếu em thật sự chưa có người thích, thì sẽ không bị cô ta dụ dỗ, thật sự nhìn tấm gương đó, đạo lý này không phải rất đơn giản sao?”

Diệp Tiểu Manh kinh ngạc, hiểu ra, cúi đầu không nói lời nào.

Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc, nói: “Có thể nói cho anh biết hay không, đối tượng em thích...”

Diệp Tiểu Manh một lúc lâu không nói gì, một lát sau, lặng lẽ nói: “Em là có một đối tượng thầm mến, là bạn học của em, nhưng hắn không có khả năng thích em.”

“Vì sao, có bạn gái rồi?”

“Không biết có hay chưa, dù sao bọn em không thể ở với nhau.” Diệp Tiểu Manh âm thầm thở dài, “Đừng thăm dò nữa, về sau cũng không nên hỏi nữa.”

Diệp Thiếu Dương nhún vai, không biết loại chuyện này có cái gì phải xấu hổ.

Trở lại trong thôn, đã khuya, Diệp Tiểu Manh vốn định dẫn hắn về nhà, nghiêm túc nói chuyện xảy ra buổi tối hôm nay, Diệp Thiếu Dương tỏ vẻ muốn đi về nghỉ ngơi, thuận tiện chỉnh trang lại suy nghĩ một chút, nghĩ tiếp theo làm thế nào.

Diệp Tiểu Manh có chút lo lắng nói: “Nhỡ đâu bọn Diệp Tiểu Thước buổi tối đột kích đánh người trong thôn thì làm sao?”

“Cái này em yên tâm đi, Quỷ Tiên thôn tồn tại cũng không phải một ngày hai ngày, bọn chúng nếu thực sự muốn giết người, không cần chờ tới bây giờ. Mau trở về đi, ngày mai tới tìm anh.”

Diệp Thiếu Dương khoát tay, đi về phía nhà Diệp Quân. Diệp Tiểu Manh một mực nhìn bóng người hắn biến mất, đứng ở tại chỗ một hồi lâu, xoay người về nhà.

Hơn chín giờ, hai vợ chồng Diệp Quân còn chưa ngủ, Diệp Thiếu Dương dùng chìa khóa mở cửa, bọn họ nghe được động tĩnh, lập tức đi ra, thấy hắn một bộ dáng bị chà đạp, trên quần áo còn có máu, hỏi ngắn hỏi dài.

Diệp Thiếu Dương thuận miệng ứng phó, Diệp Quân nghe ra đại khái, tiến lên đỡ Diệp Thiếu Dương, nói: “Buổi tối ăn cơm ta nghe Tiểu Mã nói, sự tình còn chưa xong phải không, chuyện bắt quỷ ta cũng không hiểu, dù sao bản thân con cẩn thận, có gì cần hỗ trợ cứ việc nói với chú hai của con.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.