Diệp Thiếu Dương gật đầu cảm ơn, sau khi vào nhà, thím hai đi lấy cơm cho hắn, Diệp Quân chỉ huy Tiểu Soái, đem nước tắm rửa đun sôi, Diệp Thiếu Dương theo bản năng khuyên hắn không cần lãng phí nước.
Diệp Quân cười nói: “Con còn chưa biết nhỉ, từ chạng vạng bắt đầu, trong giếng mỗi nhà đều đã có nước, tuy lượng nước còn chưa lớn, nhưng phương diện nước dùng chung quy không thiếu.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, trong lòng cũng rất cao hứng, mặc kệ nói như thế nào, nạn hạn hán cuối cùng đã kết thúc.
Ăn xong món mì thím hai làm, đi tắm rửa một phen, đổi bộ quần áo, trở lại phòng, Diệp Thiếu Dương cảm giác thoải mái hơn nhiều. Giờ này, Tiểu Mã thế mà lại đã ngủ, Diệp Thiếu Dương vốn không muốn đánh thức cậu ta, miễn cho lại bị cậu ta hỏi đông hỏi tây, chậm trễ thời gian mình nghỉ ngơi.
Lúc từ bên cạnh cậu ta đi qua, Diệp Thiếu Dương liếc cậu ta, trong giây lát phát hiện dị thường: Tiểu Mã sắc mặt xanh đen, môi biến thành màu đen, toàn thân còn đang không ngừng run rẩy, vội bước lên phía trước, lật mí mắt nhìn, con ngươi co lại, trong đó tựa như có khí đen quanh quẩn.
Mẹ kiếp! Oán khí xâm nhập.
Loại chuyện này pháp sư bình thường không xử lý được, nhưng đối với Diệp Thiếu Dương mà nói cũng chỉ là việc rất nhỏ, lập tức từ trong ba lô tìm ra Long Tiên Hương, ở mặt trong ngón cái tay phải Tiểu Mã bôi một chút, sau đó lấy ra một đoạn chỉ đỏ, buộc ở chỗ khớp xương ngón cái, tùy tiện tìm cái chai nước khoáng đã hết, ở bên dưới tiếp, một bàn tay ở trên trán cậu ta không ngừng vẽ đạo văn.
Khí đen trên mặt Tiểu Mã không ngừng chảy về phía cánh tay phải, sau đó lại tồn trữ ở trên mặt trong ngón tay cái, không đến hai phút, mặt trong ngón tay biến thành đen như mực.
Diệp Thiếu Dương từ trong ba lô lấy ra một bộ đũa bạc, sau đó cởi chỉ đỏ buộc ở trên đốt ngón tay cậu ta, dùng đũa kẹp lấy ngón tay, vuốt xuống phía dưới, khí đen từ kẽ móng tay chảy ra, gặp được Long Tiên Hương, lập tức hóa thành nước đen, chảy vào trong cái chai.
Thật ra chỉ cần đem oán khí đẩy ra ngoài cơ thể, Tiểu Mã có thể khỏe lại, nhưng oán khí một khi rời khỏi chủ thể, sẽ bay khắp nơi, nhỡ đâu bị ai hít vào trong cơ thể cũng là phiền toái, cho nên mới dùng Long Tiên Hương, bất cứ tà khí nào một khi gặp Long Tiên Hương, đều sẽ ngưng tụ thành nước.
Chờ oán khí đẩy ra hết, mặt Tiểu Mã là khôi phục bình thường, run rẩy, tỉnh lại, lập tức rên rỉ, “Má ơi, lạnh chết tôi rồi.” Vội vàng từ trên giường chộp lấy ga, đem bản thân bọc lại.
Diệp Thiếu Dương mệt ngồi ở trên giường, hỏi cậu ta: “Cậu là làm sao vậy?”
Tiểu Mã run rẩy một lúc, cảm thấy khỏe lên chút, cau mày nói: “Tôi cũng không biết, tôi khi trở về vẫn khỏe mạnh, chỉ là lúc ăn cơm cảm giác có chút lạnh, trực tiếp lên giường ngủ.”
Diệp Thiếu Dương nằm ở trên giường, nói: “Cậu nghĩ kỹ lại xem, ban ngày đã đi những đâu.”
“Cũng không đi đâu, chỉ đi mấy nhà kia, ồ đúng rồi, nhà Diệp Khánh Vân kia thật âm lạnh, bản thân hắn cũng thần kinh dở dở ương ương.”
“Diệp Khánh Vân là ai, cậu mau nói từ đầu cho tôi, nhanh lên.”
Tiểu Mã lập tức kể, ban ngày Diệp Thiếu Dương bảo cậu ta về trong nhà Diệp Giai Lượng kia, hướng cha mẹ người thân của hắn hỏi tình huống lúc hắn còn sống, tìm kiếm manh mối, kết quả cha mẹ hắn cũng không cung cấp ra được cái gì, về sau ngẫm lại, hung thủ đã là Diệp Tiểu Thước, nói rõ có liên quan với Diệp Tiểu Thước, vì thế lại hỏi quan hệ giữa hắn cùng Diệp Tiểu Thước, có cái gì mâu thuẫn không.
Người nhà đó trả lời rất ngoài dự liệu: Diệp Tiểu Thước cùng Diệp Giai Lượng lúc còn sống là bạn bè rất tốt, từ nhỏ tuổi xấp xỉ cùng nhau lớn lên, thời điểm Diệp Tiểu Thước chết, còn là Diệp Giai Lượng nâng quan tài tiễn đưa, hàng năm ngày giỗ của Diệp Tiểu Thước đều đi đốt giấy.
Tiểu Mã kinh ngạc, hỏi Diệp Tiểu Thước lúc còn sống còn có bạn bè gì, mẹ của Diệp Giai Lượng cung cấp vài cái tên, nói bọn họ đều là bạn bè chơi thân cùng nhau lớn lên, vì thế Tiểu Mã tìm Diệp Bá, ở dưới sự hỗ trợ của ông ta tới thăm người mấy nhà này...
Diệp Thiếu Dương nghe tới đây, âm thầm gật đầu, công bằng đánh giá, Tiểu Mã xử lý chuyện này vẫn là có chút trình độ.
Tiểu Mã tiếp tục nói, Diệp Tiểu Thước lúc còn nhỏ tổng cộng có ba người bạn chơi cùng, trừ Diệp Giai Lượng, còn có một người tên Diệp Khánh Vân ở Diệp gia thôn, Tiểu Mã tìm tới nhà hắn, mẹ hắn báo cho biết Diệp Khánh Vân hai ngày qua phát sốt mắc bệnh sởi, sợ lạnh, ngày nào cũng nằm ở trong ổ chăn, khi Tiểu Mã đi vào hỏi thăm thì đang ngủ, đợi hồi lâu cũng không tỉnh, cậu ta nán lại trong phòng đó một lúc, cũng cảm thấy âm u lạnh lẽo, vì thế liền về...
“Tình huống là như thế.”
Tiểu Mã buông buông tay, “Tôi lúc ấy cũng cảm thấy không đúng, gọi điện thoại cho cậu và Tiểu Manh đều không thể kết nối, nhắm chừng là trong núi không có tín hiệu, tôi chỉ đành dặn Diệp Bá, tìm mấy đứa nhỏ ở trong sân nhà hắn quan sát, không có việc gì đừng vào nhà, nghe thấy động tĩnh gọi người. Tôi cũng không biết pháp thuật, chỉ có thể như vậy.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, Tiểu Mã một người bình thường có thể làm như vậy, quả thực đã là cực hạn.
“Theo như cậu nói, chẳng lẽ tôi là ở trong phòng nhà hắn dính oán khí?” Tiểu Mã nhíu mày nói.
“Cậu còn đi nhà người khác không?”
“Đi, nhưng hai bạn trẻ này đều không ở trong thôn, trong nhà cũng không có gì khác thường.”
Diệp Thiếu Dương hai tay chống giường, bò dậy, “Được, đi thêm một chuyến đi, mệt chết tôi rồi.”
Hai người mặc quần áo, xuống giường ra khỏi nhà, Tiểu Mã ở phía trước dẫn đường, tìm tới nhà Diệp Khánh Vân, cửa sân không đóng, mấy đứa trẻ con ngồi ở bàn đá trong sân hút thuốc đánh bài, vừa thấy Diệp Thiếu Dương, lập tức ùn ùn đứng dậy, thân thiết chào hỏi.
Từ sau khi diệt Hạn Bạt, thanh danh Diệp Thiếu Dương truyền ra ở cả chợ, hơn nữa hắn còn là người địa phương Diệp gia thôn, nam nữ già trẻ toàn thôn đều lấy hắn làm niềm kiêu ngạo.
Mấy đứa trẻ này, đều là Diệp Bá lưu lại trông coi Diệp Khánh Vân, Diệp Thiếu Dương hỏi biết được, từ khi Tiểu Mã đi đến bây giờ, bọn họ cách mỗi nửa giờ vào phòng xem một lần, hai mươi phút trước mới nhìn, Diệp Khánh Vân vẫn nằm ngủ trên giường, không có gì khác thường.
Đang lúc nói chuyện, mẹ của Diệp Khánh Vân đi ra, vẻ mặt u sầu, bày tỏ con trai hôm nay một ngày không ăn gì, muốn nhờ Diệp Thiếu Dương xem có phải trúng tà hay không.
Đẩy ra cửa phòng Diệp Khánh Vân, một mùi khó ngửi, cùng với sương khói màu đen đập vào mặt.
Tiểu Mã phất phất tay nói: “Quỷ khí thật nồng đậm!”
“Quỷ khí nhà cậu, đây là thịt bị đốt cháy rồi!” Diệp Thiếu Dương bước dài một cái lao vào, tới trước giường nhìn, há hốc mồm ra ngay tại chỗ, vài giây sau, phía sau truyền đến tiếng la khóc xé tim xé phổi của mẹ Diệp Khánh Vân, bị mấy bạn nhỏ kia giữ chặt, ai cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn trên giường:
Diệp Khánh Vân ghé vào trên giường, trợn mắt muốn nứt, vẻ mặt cực kỳ thống khổ, miệng há thật to, hai tay cắm ở trong miệng.
Diệp Thiếu Dương đi qua, nhìn kỹ, toàn thân cao thấp Diệp Khánh Vân treo một tầng băng sương, giống như mới từ trong hầm băng đi ra.
Diệp Thiếu Dương túm lấy hai tay hắn, dùng sức hướng bên ngoài miệng cạy ra, muốn xem xem trong miệng hắn nhét cái gì, kết quả ngón tay bị lạnh quá mức cứng ngắc, dùng sức một chút thế mà bẻ gãy mất, một mùi cháy khét làm người ta buồn nôn từ trong cổ họng toát ra, lúc này mới nhìn thấy thịt trong khoang miệng hắn hầu như bị đốt cháy khét...
Diệp Thiếu Dương đưa tay hướng trong mồm hắn moi, móc ra hai vật đen sì, nhìn qua là cục than, cúi đầu nhìn, bên giường có cái bếp lò đốt than, nhất thời hiểu, thở dài nói: “Hắn là nuốt cục than, khiến bản thân bỏng chết tươi.”