Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 497: Chương 497: Chương 497: Người chết thứ hai




Mọi người ở đây nghe vậy kinh ngạc không thôi.

“Hắn vì sao phải ăn cục than?” Tiểu Mã khó hiểu, “Bởi vì lạnh?”

“Lục phủ ngũ tạng của hắn đều kết băng rồi, lạnh chịu không nổi, phản ứng theo bản năng.” Diệp Thiếu Dương nói.

Có bạn nhỏ giọng run rẩy nói: “Than đốt cổ họng, vậy phải đau bao nhiêu chứ, hắn sao kêu cũng không kêu, chúng ta ở bên ngoài cái gì cũng không nghe thấy.”

“Cổ họng cũng đóng băng rồi, lấy cái gì để kêu?”

Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua mẹ của Diệp Khánh Vân khóc xé tim xé phổi, thở dài, vẽ một lá bùa, dán ở trên mặt Diệp Khánh Vân, niệm một lần chú ngữ, nói với Diệp mẫu: “Con nhà cô số mệnh như thế, tôi đã siêu độ hắn đi âm ty, kiếp này mất sớm, kiếp sau tất có phúc báo, cô cũng đừng quá khó chịu.”

Diệp mẫu nghe nói con trai đã đi âm ty, cảm xúc tuyệt vọng ít nhiều dịu đi một chút, muốn quỳ xuống hướng Diệp Thiếu Dương dập đầu, Diệp Thiếu Dương vội vàng đỡ lấy, an ủi vài câu, lại về tới trước thi thể Diệp Khánh Vân, nghiêm túc kiểm tra một lần, phát hiện trên tường có hai vết máu, là hắn dùng ngón tay cọ rách sau đó viết, là chữ “Nhị”.

Không cần phải nói, đây là Diệp Tiểu Thước dùng thân thể hắn làm, thể hiện hắn là người thứ hai sau Diệp Giai Lượng.

Diệp Thiếu Dương rất muốn biết, giữa hắn cùng những người này rốt cuộc có thù hận gì? Đáng giá hắn dùng phương thức tàn nhẫn như vậy đem người ta tra tấn đến chết? Một người là chém đứt tay chân, chảy máu mà chết, một người toàn thân lạnh như băng, nuốt than bỏng chết...

Diệp Thiếu Dương dẫn Tiểu Mã ảm đạm rời khỏi, về phần tang sự làm thế nào, đó là việc nhà người ta, mình không có cách nào hỗ trợ.

“Hồn phách Diệp Khánh Vân chưa đi âm ty à?” Trên đường về nhà, Tiểu Mã nhỏ giọng nói, “Tôi nhìn ra cậu là an ủi lão nhân gia.”

“Lúc chúng ta đi vào, hồn phách của hắn đã không còn nữa, có lẽ là Diệp Tiểu Thước bắt đi rồi.”

Diệp Thiếu Dương nghĩ đến, Diệp Tiểu Thước tuy bị mình đả thương, nhưng giết người thường vẫn có thể thoải mái làm được, hơn nữa hắn thực sự đã làm như vậy, mang theo thương thế giết người, cái này cần thù hận lớn bao nhiêu chứ?

“Hiện tại có thể xác định, Diệp Tiểu Thước giết người là có sự nhằm vào, có người thứ hai thì có người thứ ba.” Diệp Thiếu Dương dừng bước, trầm ngâm một lát, nói: “Mấy người bạn tốt khác của Diệp Tiểu Thước năm đó ở nơi nào?”

“Một người ở Quảng Châu, cả nhà đều đã chuyển đi. Một người ở trên trấn, làm bảo tiêu cho Vương đại thiện nhân.”

“Bảo tiêu của Vương đại thiện nhân?”

Tiểu Mã gật đầu nói: “Đúng vậy, gã này là quân nhân xuất ngũ, tôi đã gọi điện thoại cho hắn, hắn trước mắt đi tỉnh Giang Nam vận chuyển một lô hàng, nói là ngày mai trở về.”

Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ nói: “Cậu gọi điện thoại cho hắn nói một tiếng, bảo hắn ngày mai tới tìm tôi, trước đó đừng trở về, bảo trì cách nhà một trăm km trở lên.”

Tiểu Mã nói: “Chẳng lẽ đi xa chút thì không sao?”

“Đương nhiên, lệ quỷ tuy hồn đi không cản trở, nhưng cảm giác lực chung quy là có phạm vi, sau khi vượt qua phạm vi, cho dù trên thân đối phương có hồn ấn nó lưu lại, cũng không có cách nào cảm giác được vị trí đối phương.”

Tiểu Mã lập tức gọi điện thoại, nói hồi lâu, nhún nhún vai, nói với Diệp Thiếu Dương: “Hắn không tin lắm, bằng không cậu nói với hắn?”

Diệp Thiếu Dương tiếp nhận điện thoại, nhưng đối phương đã cúp, đành phải gọi lại một lần nữa, sau khi tiếp, vừa nói hai câu, đối phương có chút không kiên nhẫn tỏ vẻ đã biết, đang chấp hành nhiệm vụ, không có thời gian nói chuyện, sau đó dập. Tiếp tục gọi tới đã tắt điện thoại.

Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ, cùng Tiểu Mã về nhà, vừa mệt vừa mỏi, sau khi lên giường vốn định đem chuyện đã xảy ra hôm nay nghĩ từ đầu một lần, kết quả chưa được bao lâu đã ngủ.

Ngủ một giấc thẳng tới tám giờ sáng, bị một cuộc điện thoại xa lạ đánh thức, ngôn ngữ rất cung kính, xưng hắn là Diệp Thiên Sư, tự xưng tên là Diệp Khánh Thiên.

“Diệp Khánh Thiên, ai?” Diệp Thiếu Dương cảm thấy tên có chút quen, nhưng nhất thời không nghĩ ra là ai.

“Chính là người tối hôm qua gọi điện thoại.” Tiểu Mã ở ngoài phòng nghe thấy, xen vào một câu.

“Ồ.” Diệp Thiếu Dương hướng di động hỏi, “Ông tìm tôi có chuyện gì?”

“Tôi hiện tại ở nhà, cháu lớn à... Không đúng, Diệp Thiên Sư, tôi gặp rồi quỷ, hiện tại chỉ có cậu có thể giúp tôi.” Trong thanh âm Diệp Khánh Thiên mang theo tiếng sụt sịt.

Trong lòng Diệp Thiếu Dương lộp bộp: “Nhà ông ở đâu?”

“Ở trên chợ, cửa hàng hoa quả đầu tiên đầu phía đông, Diệp Thiên Sư cậu tới ngay đi, van xin cậu.”

Lúc xuống giường, cả người đau mỏi, Diệp Thiếu Dương cũng không để ý tới, sau khi rửa mặt qua loa, cùng Tiểu Mã rời nhà, bước nhanh tới trên trợ, tìm được cửa hàng hoa quả Diệp Khánh Thiên nói, cửa tiệm mở, Diệp Thiếu Dương chui đầu vào, mới nhìn thấy trong cửa hàng không lớn có vài người ngồi, liếc qua, chỉ nhận ra một mình Vương đại thiện nhân.

Vừa thấy Diệp Thiếu Dương, Vương đại thiện nhân lập tức đứng dậy, rất khách khí đi lên chào hỏi, gọi một thanh niên hán tử mặc đồ rằn ri, nhìn qua rất khỏe mạnh tới, giới thiệu lẫn nhau cho bọn họ, tráng hán này chính là Diệp Khánh Thiên, phía sau là người nhà của hắn.

Diệp Thiếu Dương đánh giá sơ qua Diệp Khánh Thiên, nói: “Anh trở lại như thế nào?”

“Chúng ta có chút việc gấp, lái xe suốt đêm trở về.” Diệp Khánh Thiên là một tráng hán, nói chuyện lại run rẩy lẩy bẩy, “Lúc lái xe tiến vào huyện thành, thì gặp việc lạ...”

Diệp Thiếu Dương nhíu mày, ngắt lời hắn trách mắng: “Anh làm sao vậy, tôi không phải bảo anh nán lại ở tỉnh Giang Nam đừng trở về sao.”

Diệp Khánh Thiên mặt lộ vẻ khó xử, liếc trộm Vương đại thiện nhân một cái nói: “Là có việc gấp phải trở về...”

Diệp Thiếu Dương vừa nghe đã hiểu: có việc gấp là Vương đại thiện nhân, ông chủ muốn về, hắn một người làm công đương nhiên phục tùng, hơn nữa hắn làm chính là bảo tiêu, chung quy không thể để ông chủ tự mình trở về.

“Nói đi, đã gặp cái gì?”

Diệp Khánh Thiên bảo người nhà vào nhà, bản thân chuyển cái ghế ngồi xuống, hít sâu một hơi, nói: “Bọn tôi lúc lái xe đến huyện thành, có một con mèo đen nhảy lên nắp động cơ ô tô, ngay từ đầu chỉ ngồi như vậy, đuổi như thế nào cũng không đi, sau đó nó thế mà bắt đầu nói chuyện, bảo bọn tôi mở cửa xe, bọn tôi nào dám mở.

Sau đó nó ở nơi đó vừa khóc vừa cười, nói muốn tìm tôi báo thù linh tinh, về sau trời sáng, nó mới nhảy xuống cửa xe bỏ đi, tôi nghĩ tới ngày hôm qua cậu dặn, vừa đến nhà đã vội vàng tới tìm cậu...”

Loại trường hợp này, chỉ là bổ não một phen, đối với một người bình thường mà nói cũng đủ khủng bố rồi, trách không được hắn bị dọa thành như vậy.

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một hồi, mở miệng hỏi: “Nó chỉ là quấy rầy các anh, chưa động thủ?”

Vương đại thiện nhân đứng dậy, trả lời: “Nó luôn muốn tiến vào, còn dùng đầu húc thủy tinh, về sau kim phật trên thân tôi không ngừng phóng ra ánh sáng vàng, nó tựa như có chút sợ hãi, mãi không thể đi vào.” Nói xong từ trên cổ cởi xuống một chuỗi kim phật, đưa cho Diệp Thiếu Dương quan sát.

“Đây là thời điểm tôi một lần đi chùa Pháp Nguyên, tìm đại sư bên trong cầu phù trừ tà, đã khai quang.”

Diệp Thiếu Dương nắm kim phật, dùng cương khí cảm giác, trong kim phật còn sót lại một tia linh lực, tuy chỉ còn lại có một tia, nhưng linh lực rất thuần khiết, hơn nữa bên trong có linh căn, đang không ngừng sinh thành linh lực mới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.