Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 498: Chương 498: Chương 498: Chuyện xưa của Diệp Tiểu Thước 1




Diệp Thiếu Dương thầm giật mình, cái này căn bản không phải phù trừ tà, mà là một pháp khí tương đối khá, tuy Vương đại thiện nhân nói hai ba câu dẫn câu chuyện đi, nhưng hắn tin tưởng pháp khí này tuyệt đối không phải tùy tiện có thể cầu được, tất nhiên là trả giá cao từ trên tay cao nhân mua được.

Bình thường kẻ có tiền đều tin những cái này, cho nên Vương đại thiện nhân tiêu tiền mua thứ này, Diệp Thiếu Dương hoàn toàn có thể lý giải.

Diệp Thiếu Dương đối mặt Diệp Khánh Thiên xóc xóc kim phật, nói: “Là nó đã cứu anh một mạng.” Diệp Tiểu Thước ban đêm vừa bị mình đả thương, đến rạng sáng ngày hôm sau, thương thế nhất định chưa phục hồi, cho nên hắn không thể đột phá kết giới linh lực của kim phật cũng là rất bình thường, ít nhất đây là giải thích hợp lý nhất Diệp Thiếu Dương có thể nghĩ đến.

Đem kim phật trả lại cho Vương đại thiện nhân, Diệp Thiếu Dương nói: “Bảo bối này ông đeo hẳn hoi ở trên người, hầu như có thể nói là bách quỷ không xâm.”

Vương đại thiện nhân cảm ơn, đem kim phật đeo về trên cổ, nói với Diệp Thiếu Dương: “Diệp tiên sinh, chuyện này rốt cuộc là thế nào, xin nói tỉ mỉ, bằng không lòng tôi bất an.”

“Con mèo đó là lệ quỷ biến thành, lệ quỷ chính là Diệp Tiểu Thước...” Diệp Thiếu Dương nhìn Diệp Khánh Thiên, “Về phần Diệp Tiểu Thước vì sao muốn giết anh, tôi cũng rất muốn biết, anh, còn có Diệp Giai Lượng, rốt cuộc có thù gì với hắn?”

Diệp Khánh Thiên nhìn nhìn Diệp Thiếu Dương, lại nhìn nhìn Vương đại thiện nhân, thở dài, lặng lẽ nói: “Chuyện này nói ra, đã hai mươi năm rồi...”

Hắn còn chưa bắt đầu nói, cửa tiệm bị đẩy ra, cha con hai người Diệp Tiểu Manh đi vào.

Diệp Thiếu Dương sửng sốt một chút, trong lòng tò mò bọn họ sao lại đến, Vương đại thiện nhân đứng dậy hướng hắn giải thích: “Tôi và Diệp Bá là bạn tốt, biết Tiểu Manh cũng biết pháp thuật, cho nên sau khi tự gọi điện thoại cho cậu thì liên hệ ông ấy, thấy cậu và Tiểu Manh cùng một chỗ, sự tình sẽ dễ xử lý chút.”

Diệp Tiểu Manh cười nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, nói: “Vương thúc quá khen rồi, việc này một mình Thiếu Dương ca có thể xử lý, nhưng cháu cũng có thể giúp anh ấy đưa ra chút ý kiến.”

Sau khi hai người ngồi xuống, Diệp Khánh Thiên ở dưới Diệp Thiếu Dương thúc giục, bắt đầu kể về một đoạn chuyện cũ có liên quan Diệp Tiểu Thước:

“... Tiểu Thước là tới từ nơi khác, tuy họ Diệp, nhưng thật ra là người nơi khác, hơn nữa tình huống gia đình hắn mọi người cũng biết, hắn lúc còn nhỏ rất ít bạn, tôi và Diệp Giai Lượng, còn có Diệp Tiểu Tần, là bạn học với Tiểu Thước, chỉ có mấy người chúng tôi nguyện ý ở chung với hắn, quan hệ với nhau rất tốt, thường xuyên cùng nhau trốn học ra ngoài chơi.

Một năm nọ, tôi đã quên là mười tuổi hay là mấy tuổi, mấy người chúng tôi trốn học, đi ra ruộng trộm chút khoai lang, đến dã ngoại nướng ăn, bởi vì sợ nhóm lửa bị người trong thôn phát hiện, liền nghĩ chạy xa một chút, liền tới Lưỡng Giới sơn nơi đó, khi đó Lưỡng Giới sơn còn chưa tách ra, bọn tôi ở dưới núi nướng khoai, chạy đi chơi khắp nơi.

Lúc ấy giữa hai ngọn núi đã xuất hiện một khe hở rất lớn, như hang núi, chúng tôi cầm đuốc đi vào mạo hiểm, kết quả nghe được tiếng một người khóc, lúc ấy còn nhỏ, cũng không biết sợ, nhất là Diệp Tiểu Thước, dẫn đầu đi tìm.

Về sau thật sự để bọn tôi tìm được vị trí thanh âm truyền đến, đến từ trong lòng đất, đất bên trong rất xốp, bọn tôi ở trên mặt đất đào chưa được bao lâu, thì đào đến một cái nắp giếng, như là có một người ở bên dưới khóc, còn cùng lúc từ bên trong gõ. Trên nắp giếng có một đồ án, lúc ấy không hiểu, về sau trưởng thành mới biết được đó là bát quái, phía dưới còn có một chút chữ nhỏ, bọn tôi lúc ấy đều không nhận thức rõ, nghe thấy thanh âm nghĩ đến chuyện ma quái, bị dọa lập tức giải tán.

Diệp Tiểu Thước là một người cuối cùng xuống núi, bao nhiêu năm sau tôi mới biết được, hắn lúc ấy chưa đi, là dùng bút đem đồ án cùng chữ trên nắp giếng vẽ hết lại trên vở, làm như vậy cũng là xuất phát từ tò mò đi. Sau khi về thôn, bọn tôi đem sự tình nói với người lớn, người lớn đều không cho là đúng, cũng không có ai muốn chạy đi xa như vậy xem một cái nắp giếng, chuyện này liền trôi qua.”

Nói đến đây, hắn thở dài, bưng lên nước trên bàn uống một ngụm.

Diệp Thiếu Dương nhân cơ hội tự hỏi một phen, cái giếng hắn nói, từ vị trí đến xem, hẳn chính là cái giếng nọ chỗ đỉnh núi Thanh Thiên quan, thứ ở bên dưới “Khóc” kia, nghĩ hẳn chính là “Tiên Nương” bây giờ.

Diệp Khánh Thiên nói tiếp: “Sau đó, bọn tôi không còn dám đi nơi đó nữa, chuyện nắp giếng cũng đã quên. Sau đó không bao lâu, Diệp Tiểu Thước nghe nói là được một thân thích phương xa có tiền giúp đỡ, đi nơi khác theo học, biến mất mười năm, đột nhiên có một ngày hắn trở lại, tìm tới bọn tôi, nói về chuyện năm đó.

Hắn nói, hắn mấy năm nay tu luyện pháp thuật, đã thành một pháp sư, hắn nghiên cứu đồ án và văn tự trên cái nắp giếng kia, phát hiện đó là một cái phong ấn thượng cổ, nắp giếng gọi là đá phong ấn gì đó, các chữ nhỏ bên trên, nói là phía dưới nhốt một la sát, hơn nữa phong ấn chỉ có thể duy trì ngàn năm.

Lấy thời gian lúc đó mà nói, vài năm sau, hai ngọn núi tách ra, phong ấn cũng sẽ ở sau đó không lâu mở ra, đến lúc đó tai họa vô cùng, chỉ có hậu nhân Diệp gia Thiên Sư mới có năng lực tu bổ phong ấn, kéo dài ngàn năm... Tiểu Thước cho rằng, trên đó nói hậu nhân Diệp gia chính là hắn, hắn một lòng muốn tu bổ phong ấn.”

“Đợi chút.” Diệp Thiếu Dương nghe tới đây, thật sự không thể không ngắt lời hắn, nhíu mày, nhìn quanh mọi người, “Tôi là nghe nói, Diệp Tiểu Thước là người nơi khác tới, không phải hậu nhân Diệp gia nhỉ?”

Diệp Tiểu Manh nghiêng đầu nói: “Hắn cũng họ Diệp mà, từ nhỏ lớn lên ở Diệp gia thôn, xem như người Diệp gia thôn đi.”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Đây là hai chuyện khác nhau, hậu nhân Diệp gia, phải có được huyết mạch Diệp gia, như anh và em mới đúng, anh nghe nói Diệp Tiểu Thước chỉ là vì ở Diệp gia thôn mới họ Diệp, không có quan hệ huyết mạch với Diệp gia.”

Vừa ngẩng đầu, nhìn thấy sắc mặt Diệp Bá có chút trắng bệch, trên trán thấm ra một tầng mồ hôi, vội hỏi: “Diệp Bá, ông làm sao vậy?”

Diệp Bá liên tục lắc đầu, nói thẳng không có việc gì.

Nhưng vẻ mặt ông ta, lại nói rõ ông ta đang nói dối, Diệp Thiếu Dương xác định trong lòng ông ta nhất định có chuyện, nhưng trực tiếp hỏi như vậy ông ta khẳng định sẽ không nói, vì thế tạm thời bỏ qua, tiếp tục truy hỏi vế sau của sự kiện Diệp Khánh Thiên năm đó.

Diệp Khánh Thiên nói: “Tiểu Thước nói cho chúng ta biết, dựa theo trên nắp giếng viết, ba năm sau, Lưỡng Giới sơn tất nhiên tách ra, sau đó nước lũ bùng nổ, tiếp theo thượng cổ phong ấn sẽ mở ra...

Bọn tôi lúc ấy nghe xong những thứ này, quả thực tựa như nói nhảm mà thôi, cho rằng hắn là đầu óc rỉ sét, không một ai tin tưởng. Bọn tôi phản ứng đều ở trong dự đoán của hắn, hắn nói, ở sau đó vài năm, hắn sẽ tới chỗ tìm kiếm thứ kéo dài phong ấn cần, chờ sau khi Lưỡng Giới sơn tách ra lại tới tìm bọn tôi.

Sau khi nói xong những thứ này, hắn lại lần nữa mất tích, bọn tôi đem lời hắn nói coi là trò cười, ai cũng không cho là thật, cứ như vậy qua hai ba năm, nào ngờ được đột nhiên có một ngày, Lưỡng Giới sơn thật sự tách ra, lúc ấy sự tình rất oanh động, chính phủ giải thích là: động đất cục bộ phạm vi nhỏ.

Nhưng tôi và Giai Lương còn có Tiểu Tần, sau khi nghe nói chuyện này, không hẹn mà cùng tìm tới đối phương, cùng nhau đến Lưỡng Giới sơn, đi khắp nơi một lần phát hiện, nơi hai ngọn núi tách ra, chính là từ khe hở lúc trước bọn tôi phát hiện đào ra bắt đầu, lại nghĩ tới lời Tiểu Thước vài năm trước nói, bọn tôi lúc ấy bị dọa hỏng mất.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.