Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 499: Chương 499: Chương 499: Chuyện xưa của Diệp Tiểu Thước 2




Diệp Khánh Thiên nói tiếp: “Sau khi Lưỡng Giới sơn tách ra, còn xuất hiện một ngọn núi đơn độc, bọn tôi leo lên nhìn, phát hiện một tòa đạo quan, còn có cái giếng cổ kia, phát hiện ngọn núi đó vốn là bị kẹp ở trong Lưỡng Giới sơn, sau động đất mới đi ra, đạo quan và bậc thang, lúc trước đều là bị chôn ở trong thân núi, cho nên bao nhiêu năm rồi cũng chưa có ai phát hiện, nếu không xuất hiện khe hở, bọn tôi cũng sẽ không sớm phát hiện cái giếng cổ đó.

Lúc ấy bọn tôi ở đỉnh núi, nhìn thấy cái giếng cổ đó, lúc ấy nắp giếng vẫn còn, nhưng văn tự bên trên đã mài mòn sắp không còn nữa. Bọn tôi rất sợ hãi, thương lượng sau khi về thôn phải đi hỏi thăm tung tích Tiểu Thước, kết quả vừa tới nhà, hắn đã gọi điện thoại cho bọn tôi, nói hắn đã biết được tình huống, đang gia tăng tốc độ tìm kiếm tài liệu kéo dài phong ấn, về sau không có tin tức nữa. Hai năm sau, hắn mới trở về...”

Nói đến đây, hắn ngẩng đầu nhìn Diệp Bá một cái, trên mặt hiện ra biểu cảm do dự.

Diệp Tiểu Manh chưa chú ý tới chi tiết này, nghiêng đầu nói: “Nói như vậy, từ Lưỡng Giới sơn tách ra, đến lũ bất ngờ bộc phát, giữa đó còn có hai năm thời gian phải không, các người đã tin tưởng chuyện này là thật, vì sao không sớm nói cho mọi người, khuyên mọi người chuyển đi, cứ như vậy cho dù lũ bộc phát, cũng sẽ không chết nhiều người như vậy.”

Diệp Khánh Thiên lộ ra nụ cười khổ, nhìn cô nói: “Cháu gái lớn à, cháu cho rằng bọn ta lúc ấy không nghĩ tới sao? Ta người đầu tiên nói chính là cha ta, lão nhân gia ông ấy trực tiếp cho ta một cái tát, nói ta điên rồi, ngay cả cha ta cũng không tin ta, cháu cảm thấy người khác có thể tin tưởng sao?

Hơn nữa, chúng ta nơi này từ trước tới giờ chưa từng có lũ, chỉ bằng ba người chúng ta nói suông, đã muốn khuyên người ta từ nơi đời đời sinh hoạt chuyển đi, cháu cảm thấy có khả năng sao?”

“Cái này...” Diệp Tiểu Manh nghẹn lời, “Cho dù không có cách nào thuyết phục chuyển nhà, cũng có thể kiến trúc đê đập vân vân, phòng bị trước chứ.”

Diệp Khánh Thiên lắc đầu, “Điều này chúng ta lúc ấy cũng đã nghĩ tới, chúng ta đã tìm lão thôn trưởng...” Nói đến đây nhìn thoáng qua Diệp Thiếu Dương, “Chính là ông nội cậu, nói với ông ấy việc này, ông ấy trái lại kiến thức rộng, nửa tin nửa ngờ đối với việc này, cũng từng thử phát động mọi người đắp đập, nhưng căn bản không ai nguyện ý đến, loại chuyện hoàn toàn không có căn cứ này, lại không thể đi sai phái.

Nếu muốn khiến chính phủ bỏ tiền bỏ sức, vậy càng không có khả năng, bởi vì chỗ chúng ta không có tai hoạ ngầm lũ lụt, cơ quan nhà nước không có khả năng phê chuẩn, trông cậy vào bản thân mấy người bọn tôi đắp đập, vậy càng không thực tế, sợ là năm mươi năm cũng không hoàn thành được. Ài, chúng ta cũng là không có cách nào cả.”

Diệp Thiếu Dương thở dài trong lòng, hắn có thể hiểu loại cảm giác vô lực kia Diệp Khánh Thiên lộ ra trong lời nói, ở trước mặt loại chuyện này, lực lượng cá nhân thật sự quá mức nhỏ bé.

“Tôi nói tiếp đi, hai năm sau, Tiểu Thước trở về, mang đến bạn gái của hắn, tên là Tuyết Kỳ, cũng là một pháp sư, nói là tới làm trợ thủ cho hắn...”

“Chờ một chút!” Diệp Khánh Thiên chỉ nói một câu như vậy, bị ngắt lời một lần nữa, hơn nữa là hai người cùng nhau —— Diệp Thiếu Dương và Diệp Tiểu Manh nhìn nhau, đều hiểu đối phương muốn nói gì, Diệp Thiếu Dương bĩu môi, “Em nói đi.”

Diệp Tiểu Manh gật gật đầu, hỏi Diệp Khánh Thiên: “Tuyết Kỳ kia, bộ dáng thế nào, có phải rất đẹp hay không?”

Ánh mắt Diệp Khánh Thiên lóe lên, nói: “Đó là cô nương xinh đẹp nhất có khí chất nhất ta từng gặp...”

Diệp Tiểu Manh hít sâu một hơi, nói: “Bộ dáng thế nào?”

“Cái này... Nói như thế nào mới đúng nhỉ, cũng không có đặc thù gì rõ ràng.” Diệp Khánh Thiên vỗ ót, “Đúng rồi, nhà ta có ảnh chụp!” Nói xong đứng dậy tiến vào nhà trong, chỉ chốc lát đi ra, trong tay cầm một bức ảnh chụp đi ra.

Đám người Diệp Thiếu Dương lập tức ghé lên vây xem. Ảnh chụp là một tấm ảnh chụp chung, tổng cộng năm người. Diệp Thiếu Dương liếc một cái nhìn thấy Diệp Tiểu Thước, đứng ở chính giữa, mặc đồ ở nhà màu lam, giống tối hôm qua chứng kiến như đúc, khác biệt duy nhất là cảm giác trên mặt không có quỷ khí dày đặc, ngược lại, khuôn mặt hơi nhăn lại tựa như còn ngưng tụ một tia chính khí.

Đứng ở bên người Diệp Tiểu Thước, là một mỹ nữ mặc váy màu trắng, chính là nữ quỷ tối hôm qua gặp được dụ dỗ Diệp Tiểu Manh, ở bên cạnh hai người, Diệp Khánh Thiên, Diệp Giai Lượng đứng, còn có một người lạ mặt, tám phần chính là Diệp Tiểu Tần.

Bối cảnh ảnh chụp là khung vải của tiệm chụp ảnh, năm người đều không cười, vẻ mặt ngược lại có chút ngưng trọng.

“Người này, chính là Tuyết Kỳ?” Diệp Thiếu Dương chỉ vào mỹ nữ trên ảnh chụp hỏi.

“Đúng vậy, cô ấy là bạn gái của Tiểu Thước. Ngày đó chúng ta ở trước khi làm việc, đi ngang qua một tiệm chụp ảnh, Tiểu Thước đề xuất đi chụp một tấm ảnh chung, chúng ta liền đi theo vào, không ngờ vài ngày sau, hắn đã... Ài.” Diệp Khánh Thiên cầm ảnh chụp, trên mặt lộ ra biểu cảm khá phức tạp.

Diệp Thiếu Dương nói: “Tuyết Kỳ này, là người thế nào?”

Diệp Khánh Thiên lắc đầu, “Chỉ biết là người Thượng Hải, là pháp sư, cố ý theo Tiểu Thước cùng nhau xử lý phong ấn kia, khi đó đều bận chuyện này, ai cũng không có tinh lực hỏi thứ khác, cho nên đối với thân thế… của cô ấy, chúng ta hoàn toàn không biết.”

Diệp Thiếu Dương nhìn một đôi soái ca mỹ nữ trên ảnh chụp, trong lòng càng thêm khó hiểu: một đôi pháp sư tình lữ này, mục tiêu ban đầu là kéo dài phong ấn, tránh cho nhân gian xảy ra tai hoạ, nói rõ bọn họ đều là pháp sư chính tu, sao cuối cùng ngược lại biến thành thành “Kim Đồng Ngọc Nữ” dưới trướng sát tinh kia? Từ một cực điểm đến một cực điểm khác, trong đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

“Chú tiếp tục nói, sau đó xảy ra chuyện gì?”

“Đoạn thời gian đó, đều là hai người bọn họ bận bịu, đưa tới rất nhiều tài liệu, mỗi ngày vào núi, chúng ta chính là ở phía sau xử lý việc vặt, chuyện phương diện pháp thuật, chúng ta cũng không hiểu, cũng không biết quá trình cụ thể.

Như vậy qua đại khái khoảng một tháng, Tiểu Thước có một ngày nói cho chúng ta biết, bố trí kéo dài phong ấn đại khái hoàn thành, một bước cuối cùng cần ở lúc làm phép, dùng tâm đầu huyết của ba nam tử trưởng thành, làm vu thuật gì...”

Diệp Thiếu Dương nghe tới đây trong lòng chấn động, nhưng chưa mở lời cắt ngang, nghe Diệp Khánh Thiên tiếp tục nói:

“Hắn nói hắn có thể cam đoan chúng ta an toàn, ở trước khi tâm đầu huyết chảy cạn, sẽ hoàn thành làm phép. Nhưng dân gian có ý kiến, chảy hết tâm đầu huyết, người ta sẽ chết, chúng ta rất lo lắng, có chút lùi bước. Dù sao đây không riêng gì là việc của ba người chúng ta, dựa vào cái gì để ba người chúng ta mạo hiểm lớn như vậy, xin lỗi, chúng ta lúc ấy chính là nghĩ như vậy, cũng là một loại phản ứng bản năng đi.

Chúng ta bảo hắn đi tìm người khác, hắn không chịu, nói lâm thời bắt người, người khác không biết tình huống, càng không thể hỗ trợ, chỉ có để chúng ta cống hiến, hắn thuyết phục rất lâu, còn cho ba người chúng ta một khoản tiền, hơn nữa trả giá một ít, nói nếu chúng ta không đi, sẽ giết chúng ta...” Diệp Khánh Vân mặt mang vẻ khó xử nhìn mọi người, “Xin lỗi, cụ thể thì không muốn nói, tóm lại, chúng ta cuối cùng đồng ý, nhưng... Vẫn đã thất bại.”

Diệp Thiếu Dương thở dài, cảm thấy Diệp Tiểu Thước làm như vậy cũng là quá hấp tấp cầu sự thành công, dựa vào cưỡng bức lợi dụ, để vài người ý chí không kiên định đi làm chuyện nguy hiểm như vậy, kết quả của nó đương nhiên sẽ thất bại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.