Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 500: Chương 500: Chương 500: Tâm đầu huyết




Diệp Khánh Vân cúi đầu, toàn thân trở nên rất ủ rũ, tiếng nói chuyện cũng trở nên trầm thấp vô lực:

“Ta thẳng thắn, làm phép thất bại là bởi vì mấy người chúng ta ở thời khắc mấu chốt đứt liên lạc... Quá trình ta không muốn nhớ lại thêm một lần, dù sao kết quả chính là thất bại trong gang tấc, chúng ta không có mặt mũi gặp Tiểu Thước, ngày hôm sau tất cả đều rời nhà, đến nơi khác trốn đi, không bao lâu lũ bất ngờ bùng nổ, nghe nói Tiểu Thước và Tuyết Kỳ cùng chết...”

Chuyện cũ để trong lòng, hắn một hán tử bảy thước lại có thể nghẹn ngào hẳn lên, nước mắt không ngừng rơi ở trên ảnh chụp trong tay.

Diệp Thiếu Dương thản nhiên nói: “Chú không nói, tôi cũng đại khái đoán được sự tình, tác dụng lớn nhất của tâm đầu huyết, chính là dùng để làm hàng đầu, trong hàng đầu thuật của Nam Dương, có một số pháp thuật nguyền rủa cường đại, cần dùng tâm đầu để hoàn thành, tôi tuy không biết Diệp Tiểu Thước là làm phép như thế nào, nhưng có thể khẳng định, hắn là muốn dùng lực lượng nguyền rủa để thay thượng cổ phong ấn dần dần biến mất.

Nói dễ hiểu một chút, cái này xem như một loại biện pháp lấy độc trị độc, Diệp Tiểu Thước đại khái là biết lấy pháp lực của mình, dùng cách bình thường không thể hoàn thành nhiệm vụ, cho nên mới lựa chọn vận dụng lực lượng nguyền rủa. Các người nhất định là ở lúc tâm đầu huyết sắp chảy hết, tự tiện thoát ly trận pháp, cho nên dẫn tới thất bại.”

Diệp Khánh Vân xấu hổ cúi đầu, dùng trầm mặc thay thế trả lời.

Diệp Thiếu Dương thở dài, “Diệp Tiểu Thước này cũng thật ác, lấy pháp lực của hắn ngay lúc đó, mạnh mẽ luyện hóa tâm đầu huyết của ba người, tám phần là không làm được. Hắn đã biết Nam Dương hàng đầu thuật, nhất định cũng biết hiến tế thuật, hắn nhất định là đem bản thân hiến tế, để hoàn thành trận pháp...”

Diệp Tiểu Manh nghe không hiểu lắm, hỏi: “Có ý tứ gì?”

Diệp Thiếu Dương buông buông tay, “Ý tứ chính là, hắn là ôm quyết tâm hẳn phải chết đi làm chuyện này, thất bại sẽ chết, thành công... Cũng sẽ chết.”

Đoàn người giật mình.

Diệp Thiếu Dương chú ý tới, Diệp Bá đứng ở sau cùng, cúi đầu, không ngừng dụi mắt.

Diệp Tiểu Manh lẩm bẩm: “Nói như vậy, Tiểu Thước là người tốt, vì không để tai nạn xảy ra, cam nguyện hy sinh bản thân, người như vậy sao có thể bán mạng vì sát tinh kia?”

Diệp Thiếu Dương liếc Diệp Khánh Vân một cái, “Vậy thì phải hỏi chú ấy, sau đó lại xảy ra chuyện gì?”

Diệp Khánh Vân lắc đầu, “Ta thật sự không biết, lúc ấy chúng ta không có mặt mũi gặp hắn, đồng thời cũng... Sợ hắn trả thù chúng ta, dù sao hắn biết pháp thuật, chúng ta cũng đã trốn đi nơi khác, về sau nghe nói quê nhà xảy ra lũ, hai người bọn họ đã chết, lúc này mới trở về, chuyện xảy ra sau khi chúng ta đi, thật sự cái gì cũng không biết.”

Nói đến đây, Diệp Khánh Vân than thở, lẩm bẩm: “Chúng ta cho rằng Tiểu Thước và Tuyết Kỳ đều đã chết, sự tình cũng đã kết thúc, không ngờ Tiểu Thước lại còn... Mười năm qua, ta cùng Giai Lượng luôn luôn âm thầm giúp đỡ Tam Nương, vì bù lại thua thiệt trên lương tâm, không ngờ mười năm trôi qua rồi, Tiểu Thước vẫn không muốn buông tha chúng ta.”

Diệp Tiểu Manh kinh ngạc nói: “Mấy người lén giúp đỡ Tam Nương?”

“Sau khi Tiểu Thước chết, Tam Nương điên rồi, cháu thực cho rằng bà ấy dựa vào xin cơm có thể sống qua mười năm sao?”

Lúc này, Vương đại thiện nhân đi lên, hướng Diệp Thiếu Dương chắp tay nói: “Diệp tiên sinh, hiện tại chân tướng sự tình cậu cũng biết rồi, hy vọng cậu có thể cứu Khánh Vân một mạng, lúc trước hắn làm như vậy, cũng là hợp tình hợp lý, huống hồ nhiều năm như vậy đã trôi qua...”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, đừng nói Diệp Khánh Vân nhiều năm như vậy luôn giúp đỡ Tam Nương, cho dù hắn là người xấu tội ác tày trời, cũng không thể tùy ý quỷ hồn đến lấy mạng, phá hư trật tự âm dương hai giới, vì thế lấy ra Thái Ất Phất Trần, chấm chu sa, vẽ một đạo linh phù, giao cho Diệp Khánh Vân, dặn:

“Hiện tại Diệp Tiểu Thước đã thành lệ quỷ, tu vi rất mạnh, lá bùa này của tôi chỉ có thể bảo vệ chú sáu canh giờ an toàn, chú quay về thu thập một phen, lập tức rời khỏi, ở trong sáu canh giờ này đi càng xa càng tốt, ở trước khi chuyện này kết thúc, đừng trở về, bằng không chắc chắn phải chết.”

Diệp Khánh Vân đón lấy, nói cảm ơn, tỏ vẻ muốn đi thông báo thân thuộc một tiếng, dẫn bọn họ cùng đi.

Diệp Khánh Vân sau khi đi nhà sau, vài người nhớ lại lời trước đó hắn nói, nghiêm túc phân tích, hồi lâu không có người mở miệng.

Sau một lúc, Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn Diệp Bá, hỏi: “Diệp Tiểu Thước rốt cuộc là chết như thế nào? Tuyệt đối đừng nói không biết, ông biết rõ rất nhiều chuyện.”

Diệp Bá mặt lộ vẻ khó xử, không nói một lời.

Diệp Tiểu Manh cũng ép hỏi: “Giờ là lúc nào rồi, cha sao còn muốn giấu diếm, lão cha không phải làm chuyện gì đuối lý, không dám nói chứ?”

Diệp Bá ngẩn ra, thở dài, cuối cùng thở phào, nói: “Chỉ nói suông là không rõ, tôi trở về cầm món đồ tới đây, sau đó lại nói.” Nói xong cũng không để ý người khác phản đối, bước nhanh ra khỏi cửa.

“Chúng ta cũng về nhà của tôi đi, thuận tiện một chút.” Diệp Tiểu Manh đề nghị.

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, quay đầu hướng Vương đại thiện nhân nhìn lại, Vương đại thiện nhân rất biết điều cười, “Vậy tôi sẽ không đi, mấy vị, có chuyện gì cần người của Vương mỗ ta hỗ trợ, cứ việc mở miệng là được.” Nói xong rất khách khí đem bọn họ tiễn đến ngoài cửa.

Diệp Tiểu Manh dẫn Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã về nhà, đi vào trong nhà chính, Diệp Tiểu Manh liền gọi Diệp Bá, Diệp Bá ở trong phòng ngủ đáp một tiếng, bảo bọn họ nói chuyện trước, mình tìm được đồ sẽ đi ra ngoài.

Diệp Tiểu Manh rót hai chén nước, chia cho Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã, ba người ngồi xuống ở trước bàn bát tiên. Diệp Tiểu Manh nhìn Diệp Thiếu Dương nói: “Em hôm qua sau khi trở về, suy nghĩ cả đêm, tổng kết ra vài điểm đáng ngờ, ghi trên vở, nói ra cùng nhau thảo luận đi.” Nói xong từ trong túi lấy ra một bản bút ký, mở ra chậm rãi đọc:

“Thứ nhất, Tiên Nương kia rốt cuộc là người nào? Thứ hai, mục đích tồn tại của Quỷ Tiên thôn là gì? Thứ ba, lúc trước phụ thân Lưu lão thái nữ quỷ đó, sau khi chế tạo ra thịt hoàng kim, đưa cho ai đi dùng, có phải Tiên Nương kia hay không? Hiện tại lại thêm một vấn đề, Diệp Tiểu Thước và Tuyết Kỳ là một đôi pháp sư, cho dù chết, quỷ hồn vì sao sẽ bán mạng cho Tiên Nương?

Ừm... Em cảm thấy đem mấy vấn đề này làm rõ, vấn đề khác cũng liền giải quyết dễ dàng.”

Diệp Thiếu Dương cười cười, Diệp Tiểu Manh đưa ra mấy vấn đề này, hắn tối hôm qua cũng đều từng tự hỏi, vì thế từ trong tay Diệp Tiểu Manh tiếp nhận bản bút ký, nhìn vấn đề liệt ra bên trên, nói: “Anh từ đơn giản trả lời em trước, về thịt hoàng kim, hiển nhiên không phải cho vị Tiên Nương kia, rất đơn giản, cái bình là xe hơi tiếp đi, Lưỡng Giới sơn nơi đó không thông xe, nếu thật sự là Tiên Nương muốn ăn thịt hoàng kim, Lưu lão thái hoàn toàn có thể trực tiếp đưa qua, không cần thiết bỏ gần cầu xa.

Còn có người chế tạo ra hai con Hạn Bạt, cùng với mục đích chế tạo Hạn Bạt, chúng ta đều còn chưa biết, chuyện này xa không đơn giản như chúng ta nghĩ, cái gọi là Tiên Nương, rất có thể không phải kẻ địch duy nhất chúng ta cần đối phó.

Chuyện về Diệp Tiểu Thước và Tuyết Kỳ, đợi hỏi cha em, sau đó lại phân tích, hiện tại chưa có manh mối gì, cũng thảo luận không ra kết quả, về phần Tiên Nương kia, anh trái lại có thể nói cho em, ả là cái gì.”

Một câu cuối cùng làm Tiểu Mã và Diệp Tiểu Manh cùng nhau mở to mắt nhìn hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.