Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 501: Chương 501: Chương 501: Quỷ mẫu




Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, nói: “Ả là một con quỷ mẫu.”

Tiểu Mã và Diệp Tiểu Manh giật mình, ngơ ngác nhìn hắn, đợi một hồi nói: “Nói tiếp đi.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Nghiêm khắc mà nói, quỷ mẫu không tính là đẳng cấp của quỷ, mà là một loại trạng thái đặc thù, nữ quỷ tu vi ở mấy trăm năm trở lên, bởi vì ngày sinh và ngày chết đặc thù, hoặc là một số sự trùng hợp, có cơ hội trở thành quỷ mẫu, quỷ mẫu có hai loại: la sát quỷ mẫu và u linh quỷ mẫu, cái trước là hình thái tiến hóa đặc thù của quỷ thi, cái sau là khác loại trong quỷ hồn.”

Diệp Tiểu Manh vẫn là lần đầu nghe nói những điều này, chớp chớp mắt hỏi: “Loại nào lợi hại?”

Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, “Đều rất lợi hại, so với quỷ yêu bình thường thì lợi hại hơn nhiều.”

Tiểu Mã nói: “Lợi hại hay không, phải xem đối phương là ai, nếu như tôi, tùy tiện lệ quỷ tới cũng không xử lý được. Mấu chốt là Tiểu Diệp Tử cậu nếu chống lại quỷ mẫu, có thể đánh thắng được không?”

“Điểm đáng sợ nhất của quỷ mẫu, ở chỗ nó có thể không ngừng phát ra quỷ khí, hình thành một quỷ khí từ trường cường đại, nói thông tục một chút, từ trường này chính là phạm vi thế lực của ả, ở đó ả chính là vương giả, ai đi vào cũng phải chết, cho dù là yêu tiên, quỷ khấu cũng không phải đối thủ của nó, Quỷ Tiên thôn là một chỗ như vậy.

Nếu có thể đem hai người chúng ta đều kéo đến trên đất bằng đánh, tôi đem pháp khí dùng hết, nhắm chừng có bốn phần thắng, nếu ở trong phạm vi của nó đấu phép, phần thắng của tôi chỉ có một thành.”

Diệp Tiểu Manh đương trường kêu lên: “Mới một thành? Anh là Thiên Sư mà!”

Diệp Thiếu Dương trợn mí mắt, “Em đến trên địa bàn của người ta đánh nhau, có thể có 10% cơ hội thắng đã không tệ rồi, đã nói với em vài lần, Thiên Sư không phải vạn năng, một Thiên Sư bình thường, đơn đả độc đấu ngay cả yêu tiên cũng không đánh được.”

Diệp Tiểu Manh nhíu mày nói: “Thiên Sư còn có phân chia bình thường cùng không bình thường sao?”

Đối với vấn đề này, Diệp Thiếu Dương không giải thích nhiều.

Tiểu Mã nói: “Nói như vậy, chúng ta không phải xong đời?”

Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, “Quỷ mẫu có thể tụ âm thành ổ, tôi cũng có thể bố trí trận pháp, tương đương là phạm vi thế lực của tôi, nếu ả có thể đi vào trong trận pháp tôi bố trí quyết đấu, phần thắng của tôi sẽ tăng thêm vài phần. Cái này để nói sau.” Cúi đầu nhìn thoáng qua bản bút ký, “Về phần vấn đề khác, chúng ta vẫn là đừng đoán mò, hỏi người trong cuộc rồi nói sau.”

“Đương sự?” Hai người bọn Diệp Tiểu Manh nhíu mày.

Diệp Thiếu Dương từ trong đai lưng lấy ra một lá bùa, vung lên không trung, từ bên trong rơi ra một quỷ ảnh, ngã ngồi trên mặt đất. Diệp Tiểu Manh nhìn thoáng qua kêu lên: “Chú ba!”

Quỷ ảnh này chính là vị chú ba kia tối hôm qua từng gặp ở Quỷ Tiên thôn, Diệp Thiếu Dương trước khi đi, dùng một đạo linh phù đem nó câu đi.

Chú ba vừa rơi xuống đất, ngây ra một lúc, ngồi trên mặt đất, hướng xung quanh nhìn một hồi, lẩm bẩm nói: “Đây là đâu vậy...”

“Đây là nhà con, chú ba, Thiếu Dương ca đem chú mang về rồi.” Diệp Tiểu Manh nói.

Chú ba vừa nghe lời này, sửng sốt vài giây, oa một tiếng khóc lên, bò đến dưới chân Diệp Thiếu Dương, ôm đầu gối hắn, khóc lóc cầu xin: “Cháu lớn à cháu mau đưa ta trở về đi, ta muốn về Quỷ Tiên thôn, ta không muốn ở đây, ta phải đi về...”

Diệp Tiểu Manh nhịn không được nói: “Chú ba ngài nói cái gì thế, Thiếu Dương ca đem chú từ chỗ đó cứu ra, là tốt cho chú, trả lại chú sự tự do, có thể đi lục đạo luân hồi.”

Chú ba lắc đầu như trống bỏi, khóc lên ầm ĩ: “Ta không muốn luân hồi, ta là Quỷ Tiên, ta muốn về Quỷ Tiên thôn...”

Diệp Tiểu Manh còn muốn khuyên hắn, Diệp Thiếu Dương khoát tay, hướng chú ba cười lạnh nói: “Chú hiện tại đã giống như phần tử bán hàng đa cấp sau khi bị tẩy não, người khác khuyên như thế nào cũng nghe không vào, để tự chú ấy tỉnh táo một hồi đi.”

Nói xong lấy ra một đoạn thừng đỏ, xâu vào một đồng tiền Ngũ Đế, từ sau đầu chú ba vòng qua, đem đồng tiền mạnh mẽ nhét vào trong miệng hắn, chú ba dùng sức lắc đầu, muốn đem tiền Ngũ Đế nhổ ra, nhưng không làm được, ngay cả nói chuyện cũng nói không nên lời.

Diệp Thiếu Dương đem thừng đỏ thắt sau đầu chú ba, nói với Tiểu Mã: “Cậu dẫn chú ấy đi ra ngoài tìm loại nhà xí lộ thiên, đem chú ấy đá xuống trong hố phân, không cần để ý tới chú ấy.”

Tiểu Mã nhìn hắn, do dự nói: “Có được không?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Quỷ thân hư ảo, sẽ không bị uế vật ô nhiễm, trong phân người chứa tinh khí của ngũ cốc hoa màu, để chú ấy hít nhiều một lúc, đầu tự nhiên sẽ tỉnh táo, so với chúng ta nói thêm một ngàn câu còn hữu dụng hơn. Cậu đem chú ấy ném xuống hố phân là được, ở bên ngoài thủ, hai giờ sau lôi ra, chú ấy có tơ hồng tác hồn, chạy không được cũng trốn không thoát.”

Diệp Tiểu Manh tuy không đành lòng, nhưng cũng biết biện pháp của Diệp Thiếu Dương là khả thi, cũng là bớt việc nhất, bởi vậy chưa ngăn trở Tiểu Mã cầm dây đỏ đem chú ba xách ra ngoài.

Chờ Tiểu Mã đi rồi, Diệp Thiếu Dương nói với Diệp Tiểu Manh: “Em nhìn xem cha em mân mê cái gì, bảo ông ấy cầm món đồ mau ra đây.”

Diệp Tiểu Manh đáp ứng một tiếng, đứng dậy đi hướng phòng ngủ, đưa tay vừa muốn đẩy cửa, bên trong truyền đến tiếng Diệp Bá kêu thảm thiết, cùng tiếng cười vui của một nữ nhân.

Diệp Thiếu Dương cả kinh, chạy vội qua, cùng Diệp Tiểu Manh lao vào trong phòng, vừa thấy nhất thời há hốc mồm:

Diệp Bá ngã dưới đất, Tam Nương nhào vào trên người ông, cầm trong tay một con dao gọt hoa quả, điên cuồng vung về phía ông, trong miệng vừa khóc vừa cười, điên cuồng la hét: “Trả con cho ta, trả con cho ta!”

Diệp Bá chống hai tay, liều mạng giãy dụa.

Diệp Thiếu Dương một bước xông lên, đánh rơi dao trong tay Tam Nương, một tay đem bà ra kéo ra. Tam Nương cũng không phản kháng, ngồi trên mặt đất, khóc lớn hu hu, chỉ chốc lát lại thất thần cười lên, bộ dạng như điên.

Diệp Tiểu Manh vội vàng nâng Diệp Bá dậy, lúc này mẹ của Diệp Tiểu Manh nghe tiếng chạy tới, hai tay còn dính bột mì, nhắm chừng là đang ở phòng bếp nấu cơm, nhìn thấy cục diện trước mắt, bị dọa ngây ra tại chỗ.

Diệp Tiểu Manh sau khi tỉnh táo lại, kiểm tra vết thương cho Diệp Bá, phát hiện phần hông ông bị đâm một dao, máu tươi ồ ồ chảy ra, hai tay cũng bởi vì cản dao, bị cắt ra một số vết rách, lúc này cũng không rảnh đi chỉ trích Tam Nương, lấy ra di động, gọi số 120.

Diệp Thiếu Dương bảo Diệp Tiểu Manh đề phòng Tam Nương động thủ một lần nữa, tự mình tới bên Diệp Bá, ngồi kiểm tra vết thương cho ông, ngẩng đầu hướng mẹ của Diệp Tiểu Manh đang chân tay luống cuống nói: “Thím Trân, trong nhà có rượu gạo không?”

Thím Trân sửng sốt một chút, gật gật đầu, “Có một chút dùng để bột lên men, không nhiều.”

“Vậy thì được, cầm hết đến, lấy thêm một ít bột mì cùng nhọ nồi, dùng một cái bát để đựng, mau một chút.”

Thím Trân vội vã đi chuẩn bị. Diệp Thiếu Dương đem Diệp Bá ôm lên giường nằm úp sấp, đem quần áo vén lên, một lát sau thím Trân cầm mấy món đồ tới. Diệp Thiếu Dương đem bột mì và nhọ nồi dùng cồn quấy ở trong bát, trở thành một loại vật dạng hồ không đen không trắng, bôi ở trên vết thương, vật dạng hồ vốn mềm, sau khi gặp máu, thế mà lập tức đọng lại, dán vào vết thương, máu không chảy ra nữa.

Rượu gạo có thể gây tê giảm đau, bột mì sau khi đọng lại có thể cầm máu, nhọ nồi bao trị bách bệnh, có thể tránh vết thương nhiễm trùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.