Đây là phối phương kim sang dược trong Mao sơn thuật. Trong Mao sơn thuật có một cái là y đạo, Diệp Thiếu Dương tuy chưa từng học, cứu mạng chữa thương không được, nhưng cầm máu giảm đau… các loại y thuật vẫn biết một chút.
Sau khi cầm máu, sắc mặt Diệp Bá cũng dễ coi hơn một chút, ghé vào trên giường không rên rỉ nữa, mà là mang theo một loại vẻ mặt phức tạp nhìn Tam Nương, trong mắt ẩn hàm sự hung dữ.
Hai tay Diệp Tiểu Manh dùng sức lắc bả vai Tam Nương, phẫn nộ quát: “Tôi đem bà đón về trong nhà ở, đối với bà tốt như vậy, bà vì sao muốn đả thương cha tôi, vì sao phải làm như vậy!”
“Thương tổn?” Tam Nương cười to, cười ra nước mắt, “So với điều hắn làm đối với Tiểu Thước nhà ta, chút đó cũng coi như thương tổn, ha ha, ngươi tự hỏi hắn một lần, đã làm cái gì đối với Tiểu Thước nhà ta, ta hận không thể giết hắn, ta hận không thể giết hắn!”
Diệp Tiểu Manh giật mình, quay đầu hướng Diệp Bá nhìn lại.
Diệp Bá lã chã rơi lệ, lắc lắc đầu, lẩm bẩm: “Ngươi hiểu lầm ta rồi...”
“Hiểu lầm, ha ha ha, ngươi giết con ta, hiện tại tuy không có chứng cớ nào cả, nhưng đó là ta tận mắt nhìn thấy!”
Diệp Thiếu Dương và Diệp Tiểu Manh ngây ra tại chỗ, nhìn về phía Diệp Bá. Ông ta thật sự... Đã giết Diệp Tiểu Thước? Thân là thôn trưởng, ông ta thế mà lại là tội phạm giết người?
Diệp Bá thở dài, bảo Diệp Thiếu Dương đỡ ông ta từ trên giường ngồi dậy, tựa vào đầu giường, trầm mặc một lát, nhìn Tam Nương nói: “Lúc ấy chưa kịp nói cho bà chân tướng, bà đã điên rồi, tôi cho bà xem món đồ.” Nói xong ngẩng đầu nói với Diệp Tiểu Manh, “Trên tay ta có thương tích, không dùng sức được, trong túi quần ta có một phong thư, con giúp ta lấy ra.”
Diệp Tiểu Manh nghi hoặc vươn tay đến trong túi quần ông, quả thực chạm đến một phong thư, lấy ra nhìn, giấy viết thư đã ngả vàng, cho thấy phong thư này tồn tại thời gian rất lâu rồi.
Diệp Tiểu Manh đem thư mở ra sau đó đưa cho Tam Nương, Diệp Thiếu Dương vội vàng cũng ghé lên, ba người cùng nhau xem.
Thư là dùng bút máy viết chữ, rất ngoáy, chỉ có ngắn ngủn mấy câu:
Mẹ, con quyết tâm xả thân làm phép, vì cứu mẹ, cũng là vì cứu toàn bộ mọi người, việc này là con tự nguyện, không liên quan tới người khác, mong mẹ cảm thấy kiêu ngạo vì hành động của con. Đứa con bất hiếu Tiểu Thước.
Tam Nương vuốt ve chữ viết trên thư, nước mắt rơi như mưa, thất thanh nói: “Không sai, đây là bút tích của Tiểu Thước, nhưng ta rõ ràng nhìn thấy...”
“Đó là hắn tự nguyện.” Diệp Bá vô lực nói, nước mắt tuôn trào, “Tiểu Thước là đứa nhỏ tốt, lúc trước nó tìm ta, muốn ta làm như vậy, ta mới đầu không đồng ý, nhưng nó đau khổ khẩn cầu, nói chỉ có như vậy mới có thể cứu vớt mọi người, ta mới bị nó thuyết phục, giúp nó làm chuyện này...”
Diệp Thiếu Dương nhìn hai người, nói: “Hai ngươi đừng chơi câu đố nữa, rốt cuộc chuyện là thế nào, mau nói nghe một chút.”
Diệp Bá nhìn thoáng qua thím Trân, nói: “Bà đi ra ngoài trước đi, bà nhát gan, không nghe được những thứ này, để sau tôi lại chậm rãi nói cho bà, có Tiểu Manh ở đây với tôi, không sao đâu.”
Thím Trân lo lắng nói: “Vậy ông nói nhanh lên, đợi xe cứu thương đến đây, mau vào bệnh viện.”
Diệp Bá gật gật đầu, đuổi bà rời khỏi, quay đầu nhìn Tam Nương, nói: “Vẫn là ta nói trước đi. Lúc trước ở chỗ Khánh Thiên, mọi người cũng đã nghe nói một số việc, Tiểu Thước lúc ấy lôi kéo bọn Khánh Thiên làm phép, là ôm ý đồ chắc chắn phải chết, kết quả bởi đám người Khánh Thiên giữa đường lùi bước, thất bại, hắn muốn hiến thân cũng không thể thành công. Khi đó, ta đối với tình huống còn chưa biết, những điều ta sắp nói, đều là hắn về sau nói cho ta biết:
Lần đó sau khi làm phép thất bại, tài liệu pháp thuật hắn trong mấy năm thu được hủy hoại chỉ trong một buổi, muốn một lần nữa làm phép là không có khả năng. Hắn nản lòng thoái chí, cảm thấy đã không có cách nào ngăn cản sát tinh kia xuất thế, tai nạn nhất định xảy ra, không có cách nào ngăn cản, vì thế... Hắn đổi góc độ, bắt đầu tự hỏi, ở sau khi sát tinh xuất thế tiêu diệt nó thế nào. Pháp lực Tiểu Thước rất mạnh, ta không biết pháp thuật, nhưng ta cảm thấy hắn cho dù so sánh với cậu, cũng sẽ không kém bao nhiêu.”
Diệp Bá nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, “Cậu tin tưởng không?”
Diệp Thiếu Dương cười cười, “Có lẽ vậy. Ông nói tiếp đi.”
“Hắn và Tuyết Kỳ pháp lực đều rất mạnh, nhưng hắn vẫn cảm thấy không phải đối thủ của sát tinh kia, cho nên, hắn nghĩ một biện pháp, đó là tự sát, sau khi biến thành quỷ, đi chiến đấu với sát tinh kia...”
Diệp Tiểu Manh vừa nghe đã kêu lên, “Điều đó không có khả năng, pháp thuật của pháp sư, đại bộ phận đều là dựa vào cương khí, sau khi biến thành quỷ, ngay cả thân thể cũng không còn, cũng chỉ là quỷ bình thường, làm sao đấu với một con lệ quỷ tu luyện ngàn năm!”
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm không nói gì, trong lòng lại cực kỳ chấn động, trong nháy mắt này, hắn nghĩ tới rất nhiều, sau đó mơ hồ hiểu ra điều gì, hít sâu một hơi, nói với Diệp Bá: “Tiếp tục nói, ai cũng không được cắt ngang!”
Diệp Bá gật gật đầu, nói: “Chuyện pháp thuật tôi không hiểu, dù sao hắn có một biện pháp, ở sau khi chết nhanh chóng biến thành lệ quỷ phi thường đáng sợ, tuy bằng lực lượng một mình hắn, có thể còn không phải đối thủ của sát tinh kia, nhưng còn có Tuyết Kỳ, hắn nói pháp lực Tuyết Kỳ không kém hắn.
Đến lúc đó bọn họ một người một quỷ liên thủ, thừa dịp sát tinh kia vừa rời khỏi phong ấn, còn chưa đứng vững xuống tay, hẳn là có 70% phần thắng. Nhưng vì Tuyết Kỳ muốn đi trong tòa đạo quan kia bày trận, hắn cần một trợ thủ giúp hắn đi hết một bước cuối cùng, cho nên đã tìm tới ta, đau khổ cầu xin, ta cũng là nghiến răng mới đồng ý.
Sau đó hắn nghe nói là đã đi âm phủ, kiếm được một thân cây, sau đó dùng vài ngày thời gian, làm ra một con rối hình người, đại khái... Cao tầm hai mét, không có chân, phía dưới là một cây côn, ở giữa lại bỏ trống. Biện pháp hắn nói phi thường tàn nhẫn...”
Nói tới đây, trán Diệp Bá toát ra một tầng mồ hôi, trên mặt lộ ra biểu cảm phi thường cổ quái, tầm mắt bay tới ngoài cửa sổ.
“Hắn muốn niệm pháp thuật nguyền rủa gì đó, đem bản thân giết chết, sau đó để ta xé bụng hắn, đem trái tim móc ra, bỏ vào trong con rối hình người kia, sau đó dùng thủy ngân ngâm ở trong, lại dùng củi lửa đem hắn đốt thành tro cốt, nhét vào trong con rối quỷ, cuối cùng dùng thứ hắn điều phối ra giống bùn đất, đem con rối hình người bịt lại, chôn bên cạnh cái giếng cổ kia, như vậy ở bốn mươi chín ngày sau, hồn phách của hắn có thể biến thành lệ quỷ không gì địch nổi...”
Diệp Thiếu Dương nghe đến đó, vẻ mặt trở nên càng thêm ngưng trọng, Diệp Tiểu Manh và Tiểu Mã lại đã bị dọa ngây dại.
“Kiểu chết tàn nhẫn như vậy, hơn nữa là dùng với chính hắn...” Tiểu Mã há hốc mồm, cảm thấy cực kỳ không thể tưởng tượng.
Diệp Bá liếm liếm môi phát khô, lẩm bẩm: “Đúng vậy, sau khi hắn chết, hồn phách lúc ấy còn chưa đi, luôn luôn ở bên cạnh chỉ huy ta xử lý, thẳng đến khi ta đem con rối hình người đưa đến đạo quan ở đỉnh núi, Tuyết Kỳ giúp hắn hoàn thành nguyền rủa, sau đó hạ táng... Ài, đoạn tình huống đó, với ta mà nói quả thực là ác mộng...”
Diệp Tiểu Manh túm tay ông, an ủi: “Con biết, cha cũng là vì cứu vớt mọi người, cha cũng đã làm một việc tốt, con cảm thấy kiêu ngạo vì hành động của cha!”