Diệp Bá thở dài, “Chuyện là chuyện tốt, đáng tiếc cuối cùng, vẫn đã thất bại... Sau khi chuyện này xong xuôi, qua hai tháng, sát tinh đó rốt cuộc đột phá phong ấn đi ra, Tiểu Thước và Tuyết Kỳ cùng nhau đại chiến một trận với nó, nói là dựa theo kế hoạch của Tiểu Thước, vốn có thể thành công, đáng tiếc thời khắc mấu chốt, lại xuất hiện một tà vật lợi hại, giúp sát tinh ngàn năm kia, đánh bại bọn họ, giết chết Tuyết Kỳ...”
Một lần này ngay cả Diệp Thiếu Dương cũng chấn động, vội hỏi: “Đó là cái gì?”
Diệp Bá lắc đầu, “Buổi tối hôm đó, có mưa rất to, thời điểm hắn tới tìm ta, toàn thân chảy máu xanh lục, nhìn qua phi thường tiều tụy, ta vừa rồi nói, hắn nói cho ta biết. Hắn nói mình hoàn toàn thất bại, đã thành kết cục đã định, Tuyết Kỳ đã chết, lũ bất ngờ ở trong vòng ba ngày tất nhiên bùng nổ, bảo tôi thông báo mọi người, có thể rời đi được bao nhiêu tính bấy nhiêu.
Tiểu Thước dặn tôi xong thì đi, hắn nói quỷ hồn Tuyết Kỳ bị bắt, hắn muốn đi dùng một hơi cuối cùng, cứu cô ấy ra. Hai người bọn họ cảm tình rất tốt, lúc Tiểu Thước kế hoạch hy sinh bản thân, biến thành lệ quỷ, trước đó cũng chưa dám nói cho cô, chờ lúc Tuyết Kỳ phát hiện sự tình đã thành kết cục đã định, cô mới không thể không rưng rưng thực hiện kế hoạch của hắn...
Tuyết Kỳ là vì hắn mới tham dự đối phó sát tinh kia, hiện tại đã chết, Tiểu Thước vô luận như thế nào cũng phải đi cứu cô ấy. Sau khi Tiểu Thước đi rồi, từ đó về sau tôi chưa từng gặp lại hắn, không ngờ cách mười năm, hắn mới trở về, lại... Biến thành trợ thủ của sát tinh kia.”
Ở thời điểm ông ta nói xong một đoạn cuối cùng, tiếng xe cứu thương bên ngoài đã từ xa đến gần vang lên. Diệp Bá kiên trì nói xong, bảo Diệp Tiểu Manh ra ngoài nói cho người lái xe cứu thương, mình không cần cấp cứu, đợi lát nữa mình sẽ vào bệnh viện.
“Cha, cha thế này... Được không?” Diệp Tiểu Manh có chút chần chờ.
“Không có việc gì, vết thương không sâu, cầm máu sẽ không sao, ta còn có lời chưa nói xong.”
Diệp Tiểu Manh đành phải đi ra cửa, một lát sau trở về, nói cho Diệp Bá trả tiền xe, đuổi xe cứu thương đi trở về.
Diệp Bá gật gật đầu, thò tay vào trong túi, lấy ra một cái tượng gỗ màu đỏ, nâng ở lòng bàn tay, nói với Diệp Thiếu Dương: “Món đồ này, là Tiểu Thước lúc trước sau khi khắc xong con rối hình người, dùng gỗ còn lại khắc ra, bảo tôi đặt ở nhà, nói là có thể cam đoan trong nhà tà khí bất xâm.”
Diệp Thiếu Dương tiếp nhận tượng gỗ, nâng ở lòng bàn tay nhìn, là một con rùa màu đỏ, chạm trổ rất bình thường, không có chỗ nào đặc biệt, gỗ tính chất đỏ tươi, giống như máu, nhưng không có hào quang gì.
Tiểu Mã đưa tay sờ một chút, nói: “Đây là gỗ lim sao?”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, trầm giọng nói: “Đây là gỗ Huyết Hòe, hơn nữa... Đến từ cánh rừng hòe trước Minh vương điện, âm khí rất mạnh! Diệp Tiểu Thước vậy mà có thể đi nơi đó chặt cây, nói rõ cũng có pháp lực tương đối.”
Tiểu Mã nâng lên tượng gỗ, nhìn nhìn cao thấp, nói: “Trên này hình như không có dấu hiệu gì nhỉ, làm sao cậu biết nguyên vật liệu là đến từ đâu?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Cái gọi là Huyết Hòe, nơi sinh trưởng khác nhau, chiều sâu màu sắc cũng khác nhau, như loại này so với màu máu còn đậm hơn, tuyệt đối là cánh rừng Huyết Hòe nọ trước Minh vương điện, pháp lực chưa đạt tới tu vi Chân nhân trở lên, đi cũng sẽ bị đánh trở về.”
Từ trong tay Tiểu Mã đem tượng gỗ cầm lại, Diệp Thiếu Dương cảm giác một phen, phát hiện trong đó bị rót vào một luồng cương khí, phong tỏa âm khí, cửa Càn mở rộng, lục môn chuyển niệm, âm cực phản dương... Hiệu quả trấn trạch quả thực so với tượng thần khai quang bình thường còn tốt hơn, trả lại cho Diệp Bá, trầm ngâm một lát, quay đầu hỏi Tam Nương: “Tiểu Thước là theo ai học pháp thuật?”
Suy nghĩ của Tam Nương còn đắm chìm ở trong chuyện Diệp Bá kể, vẻ mặt ngẩn người rơi lệ, Diệp Thiếu Dương gọi bà vài lần mới hồi phục tinh thần, nói: “Một thân thích bà con xa của nó, chỉ nhận nó không nhận ta, lúc còn nhỏ đã đem nó đón tới phía nam đi học, về sau nó có duyên quen được một pháp sư rất lợi hại, từ nhỏ đã học tập pháp thuật, những thứ này ta đều không quá rõ, sau khi nó rời nhà, trở về không nhiều.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu nói: “Nếu tôi không đoán sai, Diệp Tiểu Thước, thật ra là một vu sư hàng đầu. Các pháp thuật hắn dùng, đều là vu thuật loại nguyền rủa, tôi đối với phương diện này không hiểu biết lắm, chỉ là từng đọc tư liệu tương quan.”
Tay hắn cầm con rùa tượng gỗ kia, quan sát nói: “Tôi từng thấy chân thân của Diệp Tiểu Thước, quả thật là con rối hình người, lúc ấy còn đang nghĩ, sao có thể có loại hình thái quỷ hồn kỳ quái này, hiện tại mới hiểu, đây là một loại Hắc Vu thuật của Tương Tây bên kia, gọi là ‘Rối quỷ tim người’, về thứ này, còn có một truyền thuyết:
Cái này vốn là một loại mộ chôn quần áo và di vật, có người chết tha hương, thi thể không có cách nào mang về, hoặc là không trọn vẹn, liền dùng gỗ điêu khắc thành con rối hình người rỗng ruột, đem tro cốt người ta sau khi thiêu nhét vào, lại bỏ vào nội tạng, mang về quê nhà, vì tiện để người ta khiêng dọc đường, cho nên đoạn dưới làm thành hình dạng tay cầm.
Vốn như vậy là không có vấn đề gì, nhưng về sau nghe nói là có người ở lúc làm con rối hình người, dùng nhầm một loại trong ngũ âm mộc, kết quả kích phát oán niệm người chết, hồn phách không tan, biến thành lệ quỷ, xảy ra việc lớn. Chuyện này làm hắc vu sư Tương Tây thu được linh cảm, đem công nghệ chế tác con rối hình người cải tiến thêm, lợi dụng duyên hống định linh, âm mộc sinh hồn, lựa chọn sử dụng trái tim —— bởi vì trái tim là đứng đầu ngũ tạng, dễ dàng hấp thu linh khí nhất.
Vu sư dựa vào loại biện pháp này chế tạo ra lệ quỷ oán khí sâu nặng, coi như quỷ phó để sử dụng, đây là rối quỷ tim người. Diệp Tiểu Thước đại khái chính là muốn đem bản thân biến thành rối quỷ tim người, sống mái với quỷ mẫu kia.”
Nói xong nhìn Diệp Bá một cái nói: “Dựa theo ông nói, hắn hẳn là dùng pháp thuật loại nguyền rủa nào đó giết chết chính mình, đem một thân cương khí chuyển hóa thành oán khí, hơn nữa dùng Huyết Hòe âm khí sâu nhất trước Minh vương điện làm thành con rối hình người, sau khi thành quỷ tu vi càng sâu, còn có lựa chọn vị trí hạ táng, tôi tuy chưa thấy, nhưng có thể đoán được, nhất định cũng là lựa chọn sử dụng nơi kiểu như cửa địa huyệt.
Còn nữa, còn có Tuyết Kỳ kia giúp. Một loạt tích lũy này, Diệp Tiểu Thước sau khi hạ táng hồn phách lại tu luyện bảy bảy bốn mươi chín ngày, quả thực không muốn thành siêu cấp lệ quỷ cũng không được...”
Nói xong cay đắng cười cười, lắc lắc đầu: “Tôi vẫn là lần đầu tiên gặp có người đem bản thân biến thành rối quỷ tim người, cái này vốn là Hắc Vu thuật tà ác nhất, không ngờ sẽ dùng ở nơi chính phái như vậy. Diệp Tiểu Thước, ta bội phục ngươi!”
Diệp Bá quay đầu nói với Tam Nương: “Bà biết bản thân vì sao nổi điên không?”
Tam Nương mê mang lắc đầu.
Diệp Bá thở dài, nói: “Khi Tiểu Thước hạ quyết tâm làm sự kiện đó, hắn sợ bà phản đối, chưa nói trước cho bà, nhưng không ngờ bà vẫn phát hiện, hắn lúc ấy đã chết, nếu mặc kệ bà, sợ bà đến nhà tôi càn quấy, khiến tôi không có cách nào tiếp tục tiến hành kế hoạch, càng lo lắng bà sẽ làm ra chuyện gì cực đoan, thương tổn chính bà.
Cho nên tình thế cấp bách, đành phải tạm thời đem hồn phách bà quấy loạn, vốn định sau khi sự tình kết thúc giúp bà phục hồi như cũ, nhưng không ngờ hắn thất bại, không có cơ hội trở về...”