Tam Nương nghe xong, hai tay ôm mặt, khóc không dừng, trong miệng không ngừng gọi tên Tiểu Thước.
Đám người Diệp Thiếu Dương cũng động dung không thôi, nhất thời không nói gì, chưa có ai chú ý tới, sắc trời ngoài cửa sổ càng lúc càng âm trầm.
Sau một lúc, cảm xúc Tam Nương chuyển biến tốt lên chút, lau nước mắt nói: “Tôi cho rằng tôi là chịu kích thích quá lớn mới điên, không ngờ Tiểu Thước đó là bảo hộ tôi... Ở trước mấy bữa sự việc đó, tôi đã ý thức được cảm xúc của Tiểu Thước không đúng, thấy nó rời nhà, liền ở phía sau vụng trộm theo dõi, vừa lúc nhìn thấy ông hướng nó làm một màn đó, lại hiểu lầm ông...”
Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ đến, khi vừa đem Tam Nương cứu tỉnh, bà ta sau khi nghe nói gia thế Diệp Tiểu Manh, lập tức đồng ý đi nhà cô ở lại, đại khái chính là đã làm sẵn chuẩn bị ám sát Diệp Bá, báo thù cho Diệp Tiểu Thước.
Diệp Bá nói: “Hiểu lầm trái lại không sợ, thật ra bà điên mấy năm nay, tôi cũng luôn âm thầm tiếp tế bà, nhưng không dám làm quá rõ ràng, sợ người khác hiểu lầm. Vòng tay trên tay bà, chính là Tiểu Thước sau khi chết nhờ tôi đeo cho bà, nói là có thể bảo vệ bà bình an.”
Tam Nương nhẹ nhàng vuốt ve vòng tay trên cổ tay mình, nước mắt không ngừng rơi ở bên trên.
Diệp Bá bảo Diệp Tiểu Manh đem Tam Nương đưa vào phòng ngủ, tìm thím Trân đi bầu bạn bà ấy, trước khi ra khỏi cửa, Tam Nương đột nhiên quay về, gục ở dưới chân Diệp Thiếu Dương, khóc: “Cháu à, Tiểu Thước là vì người cả thôn mà chết, mặc kệ nó bây giờ biến thành dạng gì, bản tính nó khẳng định vẫn là tốt, ta xin cháu cứu nó, siêu độ vong hồn nó, ta xin cháu...”
Diệp Thiếu Dương trịnh trọng đáp ứng, bảo bà ấy yên tâm. Tam Nương lúc này mới theo Diệp Tiểu Manh cùng nhau rời khỏi, tiến vào phòng ngủ.
Một lát sau, Diệp Tiểu Manh quay về, đem cửa đóng lại, đi tới trước mặt Diệp Thiếu Dương, thăm dò: “Diệp Tiểu Thước, có phải không về được nữa hay không?”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, “Mặc kệ Diệp Tiểu Thước tâm địa ban đầu là thế nào, rối quỷ tim người cũng là hình thái vong linh tà ác nhất, ba hồn bảy vía đã sớm không thuần túy, không có cách nào tiến vào luân hồi đạo, ngay cả cơ hội chịu hình phạt rửa sạch tội ác cũng không có. Anh nghĩ, Diệp Tiểu Thước ở lúc ban đầu lựa chọn làm như vậy, cũng biết kết quả này, còn có thể không chút quay đầu đi làm, quả thực khiến người ta bội phục.”
Tiểu Mã lập tức kêu lên, “Người tốt chính là kết quả này sao, thế này cũng quá không công bằng! Chẳng lẽ diêm vương gia cũng là lòng dạ sắt đá sao!”
Diệp Thiếu Dương nhìn cậu ta một cái, nói: “Đừng nói bậy, đây là thiên địa đại đạo, diêm vương cũng không có quyền lực thay đổi, càng không có năng lực thay đổi.”
Diệp Bá nói: “Thật ra, Tiểu Thước sớm biết sẽ là kết quả này. Từ sau khi hắn thấy đoạn văn tự nọ trên đá phong ấn, liền đem ngăn chặn quỷ mẫu buông xuống coi là sứ mệnh của mình, dù sao hắn là người thứ nhất phát hiện giếng cổ, hơn nữa đúng dịp có cơ hội trở thành pháp sư, quan trọng nhất là, hắn có huyết mạch Diệp gia.”
Diệp Thiếu Dương cả kinh nói: “Hắn có huyết mạch Diệp gia?”
Diệp Bá gian nan gật gật đầu, hạ giọng, nói: “Cha mẹ đẻ của hắn, thật ra chính là người Diệp gia thôn, bởi vì một số nguyên nhân, không thể nuôi nấng hắn, cho nên giao cho Tam Nương, tôi nói như vậy mấy người cũng nên hiểu, đừng miệt mài theo đuổi, để tránh bại hoại thanh danh người khác.”
Diệp Thiếu Dương mơ hồ hiểu ra điều gì, gật gật đầu nói: “Có mấy phương diện này trùng hợp, đổi là tôi, tôi cũng sẽ đem bản thân coi là người có được sứ mệnh kia.”
Diệp Bá nói: “Không cần đổi là cậu, vốn nên là cậu: ngay từ đầu tôi cũng cho rằng người được nhắc tới trên đá phong ấn, là Diệp Tiểu Thước, nhưng giờ tôi hiểu rồi, Diệp Tiểu Thước lầm rồi, mọi người đều lầm rồi, hậu nhân Diệp gia trên đó nhắc tới, là cậu, không phải hắn, người thật sự có thực lực kết thúc quỷ mẫu, là cậu!”
Diệp Thiếu Dương hít khí thật sâu, một điểm này, hắn đã sớm nghĩ tới, lập tức gật gật đầu. Đúng lúc này, trên thủy tinh cửa sổ của nhà truyền đến một trận thanh âm tí tách.
“Trời mưa, cửa sổ đóng chưa?” Tiểu Mã thuận miệng nói một tiếng, đột nhiên nhướng mày, nghĩ đến cái gì, đứng dậy hướng ngoài cửa chạy đi.
Diệp Thiếu Dương theo sát sau đó, ngay cả Diệp Bá cũng kích động bảo Diệp Tiểu Manh đỡ mình đi ra ngoài.
Trời mưa! Toàn bộ Ngưu Đầu sơn khô hạn đến bây giờ, lại có mưa rồi!
Mọi người đứng ở dưới hiên cửa, nhìn mưa bụi nhỏ dày không ngừng rơi xuống đất, thấm vào đất khô nứt, tâm tình dị thường kích động.
“Rốt cuộc... Có mưa rồi.” Diệp Bá đưa tay đón lấy một ít mưa bụi, nói.
Diệp Thiếu Dương dẫn đầu đi ra ngoài sân, nhìn thấy không ngừng có người đi ra khỏi cửa nhà, tới trên đường của thôn, kích động vung hai tay, ăn mừng trời mưa, còn có không ít người đem chậu sắt trong nhà lấy ra, dùng gậy gỗ gõ đáy chậu, coi như gõ chiêng, khung cảnh trong lúc nhất thời giống ăn mừng việc vui.
Chỉ có Diệp Thiếu Dương vẻ mặt ngưng trọng ngẩng đầu, nhìn đám mây đen dày đặc kia trên bầu trời, lẩm bẩm: “Cơn mưa này không đúng!”
Tiểu Mã cách hắn gần nhất, nghe thấy lời này hỏi: “Không đúng như thế nào?”
Diệp Thiếu Dương khum lòng bàn tay, đón chút nước mưa, hội tụ ở trong lòng bàn tay, tùy tay lấy ra một đồng tiền Ngũ Đế bỏ vào, nước mưa lập tức lấy tốc độ mắt thường có thể thấy bị tiền Ngũ Đế hấp thu, hóa thành một tầng tro đen.
Diệp Thiếu Dương cầm tiền Ngũ Đế, ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, tro đen rơi xuống, giống như sương khói bay lên trời.
“Oán khí!” Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua nói, vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng, “Cái này không phải mưa bình thường, cái này gọi là ‘Oán quỷ lệ’, là lệ quỷ triệu tập nguồn nước phụ cận, lấy oán khí của bản thân vụ hóa thành nước, sau đó giống như mưa giáng xuống!”
Cha con Diệp Tiểu Manh cũng nghe thấy, nói: “Vì sao phải làm như vậy?”
Diệp Thiếu Dương không rảnh trả lời, dùng Thái Ất Phất Trần chấm chút nước bọt, vẽ ra một đạo linh phù, niệm chú điểm hỏa.
Khói mỏng lượn lờ bay lên, tạo thành một chữ “Sắc”, từ trong mây đen cắt ngang qua, ngăn thành vô số mảnh vỡ, hướng bốn phía chậm rãi tan đi.
Mây tan người hiện, một mảng bóng dáng màu xanh da trời đứng ở trên đám mây, trong tay cầm một cái tịnh bình, dùng cành liễu chấm, không ngừng hướng phía dưới vung thành giọt mưa.
Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn, bởi vì cách quá xa, hoàn toàn không thấy rõ bộ dạng đối phương, chỉ có thể thông qua hình dáng thân thể phán đoán ra là nữ nhân, mặc áo ngoài trắng như tuyết.
“Là cô ta!” Diệp Tiểu Manh che miệng kêu lên, cô liếc một cái liền nhận ra đây là nữ quỷ tối hôm qua từng gặp, cũng chính là bạn gái Tuyết Kỳ của Diệp Tiểu Thước!
“Mau đến xem, tiên nữ hiển linh!”
Cách đó không xa có người thấy bóng dáng Tuyết Kỳ, kích động kêu to lên, đem một màn trên trời coi là tiên nữ ban mưa, mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, không ít người cao tuổi quỳ xuống ngay tại chỗ, hướng bóng hình xinh đẹp trên bầu trời dập đầu.
“Thật sự đem bản thân coi là ngọc nữ bên người Quan Âm.” Diệp Thiếu Dương cười lạnh.
Tiểu Mã dùng cánh tay húc hắn, “Này, đi lên chơi ả đi.”
“Đi lên như thế nào?” Diệp Thiếu Dương lườm cậu ta, “Tôi lại không phải thần tiên, không biết cưỡi mây đạp gió.” Nói xong, rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, tay chấm chu sa, ở trên thân kiếm vẽ một đạo Xá Lệnh Phù, niệm một lần chú ngữ, Long Tuyền Kiếm run lên trên không, trên thân kiếm phóng thích một đạo tử khí, lao vút lên trời, đánh trúng bóng người Tuyết Kỳ, đem cô ta đánh nát ngay tại chỗ, tính cả mây đen cùng nhau tan thành mây khói, mưa cũng tạnh.