“Không phải chứ, nhẹ nhàng như vậy đã đem nữ quỷ kia giết chết?” Tiểu Mã giật mình nói.
Diệp Thiếu Dương nói: “Cậu nghĩ thật hay, đây chỉ là một luồng thần thức của ả mà thôi.”
Nhìn thấy tiên nữ biến mất, mưa thật không dễ dàng gì mới rơi cũng tạnh, không có ai biết là Diệp Thiếu Dương làm, mọi người đều sợ hãi nhìn bầu trời, không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Oán quỷ lệ này, rốt cuộc sẽ tạo thành cái gì hậu quả?” Diệp Tiểu Manh hỏi.
“Người ta sau khi gặp mưa, oán khí bao trùm thân thể, tuy sẽ không tiến vào trong cơ thể, nhưng cũng sẽ mắc cảm lạnh, đây chỉ là một thứ trong đó.” Sắc mặt Diệp Thiếu Dương ngưng trọng nói, “Thứ hai, oán quỷ lệ tiến vào trong lòng đất, một khi tiếp xúc thi thể, có thể khiến xương khô mọc thịt, trở thành hành thi...”
Tiểu Mã vừa định hỏi hành thi là cái gì, đột nhiên cảm giác mặt đất dưới chân động đậy, cúi đầu nhìn lại, vừa lúc thấy một cái tay chui từ dưới đất lên, hướng mắt cá chân của mình chộp tới, sợ hãi vội vàng nhảy tránh đi.
Cái tay kia bám lấy mặt đất, sau đó đầu húc vỡ mặt đất, đẩy ra một cái khe hở, từ bên dưới chen ra từng chút một.
Là một bộ xương ngay cả xương cũng không đầy đủ, chỉ có nửa bên thân thể, bên trên treo một ít thứ giống như thịt thối màu đỏ, nhìn qua rất ghê người, từng chút một hướng tới chỗ đám người đi tới. Diệp Bá và một số người ở cửa nhất thời sợ sắc mặt trắng bệch, không ngừng lui về phía sau.
Diệp Thiếu Dương lấy ra một nắm đậu đồng, đánh vào trên thân hành thi, xương khớp lập tức tan rã, ngã xuống đất, thịt thối trên người cũng dần dần hóa thành nước mủ, phát ra mùi làm người ta ghê tởm.
“Đây là... Hành thi?” Diệp Bá cả kinh hỏi.
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, “Hành thi cấp thấp nhất, rất dễ giết chết, nhưng đối với người thường vẫn có chút uy hiếp, sau khi cắn người có thể biến cương thi.”
Diệp Bá kinh ngạc nói: “Trước cửa nhà ta sao có thể có thi cốt chứ?”
“Điều này có gì đâu, nơi này từ khi có người ở đã hơn một ngàn năm, một tấc nào nào trong lòng đất chưa từng chôn người chết, sau mấy thế hệ, không có ai viếng mồ mả, chậm rãi trở thành đất bằng.”
Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, nói với Diệp Bá: “Sự tình phát triển đến một bước này, giấu cũng không giấu được. Ông lập tức liên hệ thôn trưởng mấy thôn phụ cận, dùng radio nói cho thôn dân, đóng kỹ cửa sổ, nán lại ở nhà đừng đi ra ngoài, phát hiện hành thi xuất hiện liền gọi điện thoại tới đây, bọn tôi đi xử lý.”
Diệp Bá gật gật đầu, được Diệp Tiểu Manh đỡ đi vào nhà, gọi điện thoại cho mấy thôn trưởng.
Diệp Thiếu Dương cũng vào nhà, từ trong ba lô lấy ra hai cây kiếm gỗ đào cùng một ít pháp khí, giao cho Diệp Tiểu Manh và Tiểu Mã, bảo bọn họ đợi đi giết hành thi thì dùng.
Tiểu Mã nhớ tới bộ dáng ghê tởm của hành thi vừa rồi, nói: “Bản thân cậu không đi à?”
Diệp Thiếu Dương lấy ra một xấp lá bùa, đặt lên bàn, dùng bút chu sa bắt đầu vẽ, cùng lúc đó nói: “Tôi phải vẽ bùa, phá phù thủy cho người dính mưa uống, bằng không bệnh cảm phát tác, cũng đủ phiền toái.”
Vừa vẽ bùa, vừa bảo Diệp Bá gọi tới mấy người hàng xóm, trẻ tuổi chạy nhanh, đem lá bùa vẽ xong đưa đi từng nhà. Diệp Bá lập tức gọi điện thoại gọi tới vài người, bọn họ vừa tới, Diệp Bá lại nhận được điện thoại, nói nơi nào đó xuất hiện hành thi, vì thế Tiểu Mã và Diệp Tiểu Manh đi diệt thi...
Hai đám người phân công nhau làm việc, dùng thời gian một buổi sáng, cuối cùng đem phù thủy đưa đến mỗi một nhà trên chợ, tiêu diệt mười mấy con hành thi.
May mắn Diệp Thiếu Dương phát hiện “trời mưa” tương đối sớm, mưa rơi xuống đất không nhiều, chưa thể thấm vào nơi quá sâu trong lòng đất, cho nên hành thi sinh ra cũng không nhiều, sau non nửa ngày, không có xác chết biết đi mới được phát hiện nữa, Diệp Thiếu Dương cũng yên lòng.
Nhưng xuất phát từ an toàn, hắn vẫn bảo Diệp Bá triệu đến một số người trẻ tuổi, chặt cành cây đào, ở quanh chỗ Diệp gia thôn vây thành vòng, tránh xác chết biết đi tiến vào. Sau đó mấy thôn còn lại cũng làm theo y hệt.
Trận tai nạn chưa kịp xảy ra này tuy bình ổn, nhưng chuyện trong thôn cương thi càn quấy cũng truyền ra, trên chợ lòng người hoảng sợ, không ít người tới nhà Diệp Bá hỏi tình huống, Diệp Bá đành phải đem Diệp Thiếu Dương đưa ra ngoài, mới khiến những người này yên ổn.
Dù sao Diệp Thiếu Dương là Thiên Sư, thủ đoạn đối phó Hạn Bạt của hắn mọi người cũng đều đã kiến thức, có hắn, trong lòng mọi người ít nhiều có chút lo lắng.
Sau khi tiễn đoàn người đi, đám người Diệp Thiếu Dương bắt đầu thảo luận nguyên nhân Tuyết Kỳ ở trên chợ rải oán quỷ lệ. Diệp Tiểu Manh cho rằng, đây là trả thù đối với bọn họ tối hôm qua đại náo Quỷ Tiên thôn.
Diệp Thiếu Dương cảm thấy chưa chắc là như thế, nhưng cũng không nghĩ ra được nguyên nhân rõ ràng. “Tôi cảm giác, có thể là quỷ mẫu đám người đó —— hẳn là đám quỷ đó có hành động, chúng ta phải đẩy nhanh tốc độ.”
Trầm ngâm một lát, đứng dậy nói với Tiểu Mã: “Trước dẫn tôi đi tìm chú ba, hỏi một chút rồi nói sau.”
Ở nông thôn, có một số nhà sẽ đem WC xây ở ngoài sân, tiện cho người qua đường đi WC, tích lũy phân, dùng để bón phân, Tiểu Mã tìm được là một cái WC như thế, vừa tới cửa, Diệp Thiếu Dương đã ngửi thấy một mùi tanh tưởi, vì thế dừng lại, vẽ một lá bùa giao cho Tiểu Mã, bảo cậu ta sau khi đi vào dán ở trên đầu chú ba, đem hắn hút vào trong bùa là được.
Tiểu Mã tiếp nhận lá bùa, khó chịu hỏi: “Bản thân cậu sao lại không đi?”
“Tôi còn có việc khác, không có thời gian xử lý loại việc nhỏ này, đi mau đi mau.”
Tiểu Mã bất đắc dĩ, cầm lá bùa đi vào WC.
Diệp Thiếu Dương lui về ven đường, ngồi trên mặt đất, Diệp Tiểu Manh ghé qua, hỏi: “Anh cần làm chuyện gì?”
“Anh cần tự hỏi một số chuyện.” Diệp Thiếu Dương làm bộ làm tịch nhíu mày, âm thầm trợn trắng mắt, WC thối như vậy, còn phải tới gần hầm cầu mới có thể tiếp xúc chú ba, mình không đi.
Tiểu Mã rất nhanh cầm lá bùa trở về, sau đó đoàn người trở lại trong nhà Diệp Tiểu Manh, Diệp Thiếu Dương làm phép đem chú ba thả ra.
Gã này vô lực ngồi dưới đất, há mồm thở dốc, lắc đầu nói: “Không xong rồi không xong rồi, ngạt chết ta rồi.”
Diệp Thiếu Dương cười lạnh một tiếng, “Hít chút ngũ cốc tinh khí, có cảm giác gì?”
Trên mặt chú ba lập tức lộ ra nét hối hận cùng thống khổ, thở dài nói: “Tinh khí vào cơ thể, ta mới biết được thì ra ta vẫn là quỷ... Cũng chưa nhảy ra khỏi lục đạo, trở thành Quỷ Tiên, tất cả... Tất cả đều là âm mưu mà.”
Diệp Thiếu Dương hài lòng gật gật đầu, hắn cần chính là hiệu quả này: cùng với nói suông giáo huấn hắn chân tướng, không bằng đem hắn đưa vào WC nán lại một hồi, hít ngũ cốc chi khí một phen, ở trong cơ thể vận chuyển một vòng, tự động sinh thành quỷ khí, hắn liền hiểu bản thân rốt cuộc là quỷ hay là tiên, loại tự mình thể hội sự thật này thắng mọi lời nói.
Chú ba quay đầu, nhìn Diệp Bá, hốc mắt ướt át nói: “Đại ca, là ta sai lầm rồi.”
Diệp Bá thở dài, “Lão Tam, em cũng chịu khổ rồi, Thiếu Dương hỏi em cái gì, em nói cái đó đi.”
Chú ba gật gật đầu, nói với Diệp Thiếu Dương: “Cảm ơn cháu cứu ta ra, nhưng thím ba của cháu, còn có nhiều thân thích như vậy đều ở trong đó, Thiếu Dương cháu phải cứu bọn họ đi ra!”
Diệp Thiếu Dương nói: “Đương nhiên là cần cứu, cho nên chú nói cho cháu biết trước, Quỷ Tiên thôn này rốt cuộc là chuyện thế nào, cháu mới có thể cân nhắc cách cứu bọn họ đi ra.”