Chú ba vội vàng chắp tay nói: “Cháu lớn à, chú đi âm ty không có vấn đề, nhưng ta không bỏ được thím ba của cháu, có thể cứu bà ấy ra, ta và bà ấy cùng nhau đi hay không?”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Trên đường suối vàng không có đồng bạn, nếu mỗi người đều lưu lại nhân gian như chú, vậy còn không loạn, chú đi xuống trước, chú đáp ứng cháu nhất định sẽ siêu độ thím ấy là được.”
Chú ba thở dài, nước mắt chảy xuống, chia tay cha con Diệp Bá.
Diệp Thiếu Dương vốn định ở trên linh phù viết rõ tình huống, nghĩ qua tương đối phiền toái, dứt khoát trực tiếp tay cầm Thiên Sư bài, dùng cương khí đem đồ án lá cây in xuống, Thôi Phủ Quân nhìn thấy đồ án này, có thể nhận ra mình là được, sẽ tự điều tra, cũng đỡ cho mình nói nhiều như vậy.
Chú ba rơi lệ cáo biệt mọi người, tiến vào linh phù, bay ra ngoài cửa sổ.
Diệp Tiểu Manh nhìn theo linh phù bay xa, trầm ngâm một lúc lâu, nói với Diệp Thiếu Dương: “Anh bao giờ đi cứu đám người thím ba?”
Diệp Thiếu Dương sửng sốt một chút, “Cứu như thế nào?”
“Không phải anh vừa nói sao, nhất định sẽ đi cứu bà con.”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Đó là về sau, bây giờ đi Quỷ Tiên thôn, muốn chết à?” Nghĩ nghĩ, hỏi Diệp Bá, “Vương lão tứ mà chú ba nói kia, ông biết không?”
Diệp Bá gật đầu nói: “Tôi biết, cũng là mười năm trước nạn lũ chết rồi, bốn mươi mấy tuổi, cơ thể rất cường tráng...”
Diệp Thiếu Dương nói: “Tốt nhất giúp tôi xin một tấm ảnh chụp, tôi muốn nhìn một lần.”
Diệp Bá đáp ứng kiếm cho hắn, hỏi: “Cậu muốn đi tìm Vương lão tứ?”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, bảo ông ta đi bệnh viện trước, tự mình lấy ra bản đồ trận pháp lúc trước sử dụng Công Tào vẽ ra, trải trên bàn, tay cầm bút lông, đem vị trí Quỷ Tiên thôn vẽ lên, nhìn qua, đột nhiên có ý tưởng cùng vị trí Diệp gia thôn đều là mắt cá Thái Cực với nhau, lấy ra la bàn âm dương, đối chiếu phương vị, không ngừng thôi diễn.
Tinh bàn trên la bàn âm dương lăn loạt xoạt, Diệp Thiếu Dương vừa thôi diễn, vừa vẽ ra trên giấy, đám người Diệp Tiểu Manh luôn canh ở bên cạnh, không dám quấy rầy, đợi khoảng hơn mười phút, Diệp Thiếu Dương ném bút, thở phào một cái, “Tìm được chỗ mắt trận rồi!”
Đám người Diệp Tiểu Manh ‘Soạt’ một cái ghé lên, nhìn về phía trên bản đồ. “Nơi nào là mắt trận?”
Diệp Thiếu Dương chỉ hướng bản đồ thiên thượng vị trí một cái điểm.
Diệp Bá nhìn nhìn, nhíu mày nói: “Chỗ đó hình như là Vương gia trang...”
Một phủ đệ lớn ba tầng sân cổ kính, đình đài lầu các, tựa như lâm viên Giang Nam. Rất khó tưởng tượng, đây lại là một tòa từ đường —— từ đường Vương gia.
Diệp Bá bị thương, tuy đã giảm đau cầm máu, nhưng vẫn không nên đi lại, đã bị Diệp Tiểu Manh tìm đến hai người anh họ, cứng rắn đưa tới bệnh viện, trước khi đi, Diệp Bá gọi điện thoại cho thôn trưởng Vương gia thôn Vương Đắc Ý, nói sơ qua tình huống, sau đó ở cửa thôn đón đoàn người Diệp Thiếu Dương, vừa lúc Tương Kiến Hoa cũng tới.
Diệp Thiếu Dương bảo Tiểu Mã giúp hắn cầm bản đồ, tự mình dùng la bàn âm dương, vòng qua vòng lại ở trong từ đường, thỉnh thoảng dừng lại ở trên bản đồ đánh dấu vài nét bút. Tiểu Mã nhìn qua, các loại ký hiệu bên trên hoàn toàn xem không hiểu.
Rốt cuộc cách thôi diễn ra mục tiêu càng lúc càng gần, Diệp Thiếu Dương khẽ ngẩng đầu, phát hiện đã tới ngoài cửa đại điện của từ đường, vừa muốn cất bước đi vào, từ bên trong một lão nhân đi ra, ánh mắt hồ nghi đảo qua mọi người, cuối cùng dừng ở trên mặt Vương Đắc Ý.
Vương Đắc Ý tiến lên một bước, nói khẽ với Diệp Thiếu Dương: “Diệp tiên sinh, từ đường này không thể tùy tiện vào, thôn trang chúng ta có quy củ, trừ người nhà họ này bày đồ cúng, người ngoài không được vào.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Cho nên tôi liền không thể vào?”
Vương Đắc Ý nói: “Diệp tiên sinh là làm việc cho người cả chợ, lẽ ra đi vào đương nhiên không có gì, mấu chốt là... Chuyện này tôi không làm chủ được.”
Diệp Thiếu Dương vừa nghe liền buồn bực, “Ông là thôn trưởng, ông không làm chủ được ai có thể làm chủ?”
Vương Đắc Ý xấu hổ cười, nói: “Từ đường này cũng không phải là mọi người kiến lập, là Vương đại thiện nhân tự mình bỏ tiền xây, lão nhân gia này cũng là hộ viện ông ấy mướn đến, chúng ta muốn vào, tốt nhất đánh tiếng với ông ấy...”
Diệp Thiếu Dương lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, trách không được từ đường này quy mô lớn như vậy, vườn tược cũng quản lý gọn gàng ngăn nắp, thì ra là Vương đại thiện nhân bỏ tiền, tuy là từ đường trong thôn, nhưng dù sao cũng là người ta tự bỏ tiền bỏ sức xây, trong nhà người ta, mình đương nhiên không thể tự tiện xông vào, lập tức gật gật đầu nói: “Vậy ngài thông báo ông ấy một tiếng đi.”
Vương Đắc Ý lập tức gọi điện thoại cho Vương đại thiện nhân, nói rõ đại khái tình huống, Vương đại thiện nhân lập tức đáp ứng, hơn nữa tỏ vẻ hắn ở ngay trong thôn, muốn tới hỗ trợ, vì thế mọi người ở trong sân đợi hơn mười phút, Vương đại thiện nhân —— Vương Thanh Phong một mình chạy tới, nhiệt tình chào hỏi Diệp Thiếu Dương, hỏi chút tình huống, Diệp Thiếu Dương cũng không giấu diếm.
Vương Thanh Phong nghe xong, tỏ vẻ ủng hộ trăm phần trăm, kéo tay hắn mở đường phía trước, đi vào đại điện từ đường.
Ánh mắt Diệp Thiếu Dương quét qua, đại điện từ đường rất trống trải, bài trí cũng rất đơn giản, chính giữa đặt ba tầng bài vị cao giữa và thấp, chính giữa lại treo một bức họa nửa người, vẽ là một lão giả gầy râu dài, đầu đội nón đen, mặc áo dài cổ đại, bên cạnh treo hai tấm biển, trên đó viết: long cương sơn thượng nhất luân nguyệt, ngưỡng kiến lương tri thiên cổ quang.
“Dương Minh tiên sinh!” Diệp Thiếu Dương nhìn sơ qua liền cả kinh.
Vương Thanh Phong kinh hỉ cười nói: “Diệp tiên sinh liếc một cái có thể nhận ra đây là Dương Minh tiên sinh?”
Diệp Thiếu Dương giải thích: “Trên Mao sơn có nhân vật chí về đạo môn, sưu tập người từ cổ chí kim có liên quan với đạo môn, tôi lúc rảnh sẽ xem, Vương Dương Minh lúc trẻ từng vào đạo môn, từng xây động phủ, gọi là Dương Minh động, tự xưng Dương Minh Tử, cũng từng đọc đạo kinh, từng học luyện đan thuật của đạo gia, xem như nửa tiên hiền đạo môn.”
Vương Thanh Phong gật đầu nói: “Không sai không sai, trong tâm học của Vương thánh nhân, cũng từ trong học thuyết đạo gia kế thừa rất nhiều thứ, rất có sâu xa với đạo gia. Diệp tiên sinh có điều không biết, Vương thánh nhân chính là tổ tiên Vương gia trang tôi.”
Diệp Thiếu Dương mỉm cười, họ Vương là thiên hạ đệ nhất họ, từ cổ chí kim danh nhân đông đảo, dù sao tùy tiện có thể kéo một người làm tổ tông mình, có phải thật hay không quả đúng là khó mà nói. Nhưng Vương Dương Minh lại là thánh nhân hàng thật giá thật, lập tức từ trên bàn bên cạnh lấy ra một thẻ hương, sau khi đốt lên vái ba cái, cắm vào trong trong lư hương trước bức họa.
Sau đó ngồi trên mặt đất, bắt đầu gạt la bàn âm dương, tay sau khi rời khỏi, qua một lúc, la bàn âm dương mới dừng lại, Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua kim đồng hồ trung tâm la bàn, trong lòng giật mình, nói: “Thiên, địa, nhân tam bàn luân chuyển không ngừng, năm sao sáng lâu dài, vòng quanh mặt trăng xoay tròn, tượng trưng ngũ hành...”
Lại từ trong ba lô lấy ra một la bàn bình thường, gạt vài cái, nói: “Nhật nguyệt đương không, chiếu lâm hạ thổ, ngũ hành hoàn sinh, cộng lại với nhau đúng là 12 cung vị hoàng đạo.” Đứng lên, nhìn hướng bốn góc của đại điện, chậm rãi gật đầu, trước tiên lui đến cửa, một bàn tay giữ đá kê chân, dùng sức lật lên, từ bên dưới lấy ra một khối đá màu đen.
Mọi người lập tức vây lên, ngạc nhiên nhìn khối đá này.
Dưới ánh mặt trời, tảng đá này phản xạ hào quang loá mắt.
“Đây là Hắc Diệu Thạch.” Diệp Thiếu Dương xóc xóc cục đá trong tay, nói.