Đoàn người nghe xong, trợn mắt há hốc mồm, Tiểu Mã hỏi: “Dù vậy, cho dù cậu tìm được huyết lân, thì thế nào?”
“Mao sơn tôi có một môn pháp thuật, có thể bởi thân tìm chủ, chỉ cần tìm được huyết lân, tôi liền có biện pháp đo ra chỗ tà linh.” Diệp Thiếu Dương nói.
Diệp Tiểu Manh chậm rãi gật đầu, vui sướng nói: “Em hình như cuối cùng nhìn thấy một chút đầu mối của sự tình.”
Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, thở dài: “Lúc này vừa mới bắt đầu thôi.”
Kế tiếp, Diệp Thiếu Dương bảo Diệp Tiểu Manh gọi điện thoại cho Diệp Bá, hỏi ông ta thế nào rồi. Diệp Tiểu Manh gọi điện thoại, nói vài câu, cúp điện thoại, nói với Diệp Thiếu Dương: “Cha em nói là ông ấy không sao đâu, muốn tới tìm anh.”
“Tìm anh? Còn có chuyện gì?”
“Ông ấy nói muốn dẫn anh đi thăm tượng đá phát hiện ở đỉnh núi.”
Diệp Thiếu Dương sửng sốt, hai ngày qua quá nhiều sự tình, lại quên mất chi tiết này. Tượng đá này vô cùng có khả năng là Diệp Pháp Thiện, mình vô luận như thế nào cũng phải nhìn một lần. Lập tức nói: “Em không phải cũng biết chỗ sao, em dẫn anh đi là được.”
Diệp Tiểu Manh lắc đầu, “Cha em kiên trì muốn dẫn anh đi.”
Diệp Thiếu Dương buồn bực, chẳng lẽ liên quan tượng đá, còn có bí mật gì hay sao?
Lập tức ở dưới sự dẫn dắt của Diệp Tiểu Manh đi về phía Ngưu Đầu sơn. Tương Kiến Hoa và Vương Thanh Phong tò mò đối với chuyện này, cũng đi theo cùng nhau qua.
Hai mươi phút sau, đoàn người này trèo lên điểm cao nhất của Ngưu Đầu sơn, ở đỉnh núi có một mảng sân, đó là chỗ từ đường Diệp gia, nhưng so với từ đường của Vương gia tráng lệ, tòa kiến trúc này phi thường bình thường, nhìn từ bên ngoài càng giống một cái tứ hợp viện bình thường hơn.
Buổi tối hôm đó lúc tìm kiếm trận pháp, Diệp Thiếu Dương từng từ nơi này đi qua một hồi, lúc ấy trời tối, cũng chưa nhìn thấy trên tấm biển ở cửa viết bốn chữ “từ đường Diệp gia”, còn tưởng là sân nhà người thường, chưa để ý.
Đợi ở ngoài cửa từ đường một hồi, Diệp Bá được hai tiểu tử nâng leo lên.
Diệp Tiểu Manh vừa thấy ông ta liền chạy qua đỡ, hỏi ngắn hỏi dài.
“Đã kiểm tra, dao làm bị thương ở bên mặt, không sâu, không sao cả.” Diệp Bá khoát tay, tới ngoài cửa từ đường, lần lượt chào hỏi mọi người, hướng Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, dẫn đi vào trước.
Đoàn người theo sát sau, đi vào hai tầng sân, tới chính điện của từ đường, bài trí khá đơn giản, chỉ có một số bài vị tổ tiên. Ở trên tường phía sau bài vị, cũng có một bức họa tổ tiên xa, là lão giả trang phục đạo sĩ, râu tóc bay lên, tiên phong đạo cốt.&Bên trên treo một tấm biển gỗ đàn đen, trên đó viết một hàng chữ: Ngân Thanh Quang Lộc đại phu hồng lư khanh Việt quốc công Cảnh Long quan chủ Diệp Pháp Thiện Thiên Sư linh vị.
Người trên bức họa, chính là Diệp Pháp Thiện!
“Tranh này, là ở đâu ra?” Diệp Thiếu Dương hỏi.
Diệp Bá có chút xấu hổ, chưa đợi ông ta mở miệng, Diệp Tiểu Manh nói: “Đây là cha em bảo em ở trên mạng tìm bức họa Diệp Pháp Thiện, chẳng lẽ tìm lầm hay sao?”
Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, “Anh cũng không biết, anh cũng chưa từng thấy Diệp Pháp Thiện, anh thấy tranh người cổ đại, chỉ có béo gầy và mọc râu hay không mọc khác nhau, còn lại đều cùng một bộ dạng.”
Tuy trên bức họa không nhất định là người thật, nhưng tốt xấu tên là đúng, Diệp Thiếu Dương quỳ xuống trước bức họa Diệp Pháp Thiện, trịnh trọng hành lễ hai dập đầu sáu vái, sau đó dâng hương, đứng lên, ở dưới sự dẫn dắt của Diệp Bá, từ chái bên trái vòng qua, tới trong một gian phòng nhỏ, mở ra mấy cánh cửa sổ, Diệp Thiếu Dương lúc này mới thấy, trong phòng chỉ có một pho tượng đá.
Tượng đá cũng là nam tử đầu đội nón, thân mặc đạo bào, đứng thẳng người, cầm trong tay một quyển sách, mở ra cúi đầu đọc.
Đây... Chính là tượng đá trong Thanh Thiên quan, một đời truyền kỳ Thiên Sư Diệp Pháp Thiện!
Diệp Thiếu Dương đi qua, nhẹ nhàng vuốt ve tượng đá, phát hiện là nham thạch tính chất cứng rắn kiểu như đá hoa cương, hạt khá lớn, tính chất thô ráp, giống như thợ đắp tượng quá thấp, tạo thành tướng mạo chỉ có thể nhìn thấy đại khái hình dáng, mặt mày cái gì cũng không thấy rõ.
Nhưng quyển sách kia trong tay hắn, lại trơn bóng không tỳ vết, trong màu trắng như tuyết lộ ra một mảng màu đỏ, thoạt nhìn là ngọc thạch quý báu nào đó.
Diệp Thiếu Dương cẩn thận kiểm tra khe hở của quyển sách cùng ngón tay, gật gật đầu nói: “Quyển sách này và tượng đá là tách ra, nói cách khác, sách là có thể lấy xuống.”
Diệp Bá tiến lên một bước nói: “Cái này chúng ta sớm đã phát hiện, cũng ý đồ đem sách lấy xuống, nhưng không thành công. Chúng ta không biết chân tướng, sợ làm hỏng, cho nên chưa sử dụng thi thố gì, cho nên tôi hôm nay dẫn cậu đến, xem cậu có biện pháp gì hay không để lấy xuống.”
Diệp Thiếu Dương nói: “May mắn không sử dụng thi thố gì. Thứ này nếu cứng rắn lấy khẳng định hỏng rồi, xem bộ dạng này, nhất định là có cơ quan gì đó.”
Diệp Bá nói: “Chúng ta cũng nghĩ như vậy, sau khi đem tượng đá chuyển tới, kiểm tra cao thấp một lần, không có thứ như cơ quan tồn tại, tuyệt đối không có.”
Diệp Thiếu Dương tuy tin tưởng lời ông ta nói, nhưng vẫn tự mình đem quanh thân tượng đá sờ soạng một lần, quả thật cái gì cũng không có. Vì thế nâng cằm, nhíu mày tự hỏi:
Trong tay tượng đá cầm sách, hơn nữa tính chất khác biệt, nói rõ tuyệt đối là có thể lấy xuống, nhưng không có cơ quan...
Ánh mắt hắn từ trên xuống dưới lặp đi lặp lại đánh giá tượng đá, đột nhiên, hắn phát hiện một chi tiết dễ xem nhẹ: ở bụng tượng đá điêu khắc một cây đai lưng, phía dưới đạo bào buộc chặt, xuất hiện rất nhiều nếp nhăn.
Diệp Thiếu Dương lặp lại quan sát các nếp nhăn và điểm giữa đai lưng, cuối cùng phát hiện chi tiết, từ trong ba lô lấy ra la bàn âm dương, căn cứ vị trí nếp nhăn, không ngừng gạt tinh bàn, sau khi dừng lại, nhìn một lần, thoải mái cười, nói: “Ta hiểu rồi!”
Đưa tay vuốt nếp nhăn quần áo trên dưới đai lưng, nói: “Mọi người xem vị trí này, có vấn đề gì?”
Mọi người quan sát một hồi, Tiểu Mã là người đầu tiên nói: “Không có vấn đề gì, chỉ là nếp nhăn nhiều một chút mà thôi, thắt đai lưng không phải là hiệu quả này sao, nói rõ điêu khắc trông rất sống động.”
Diệp Thiếu Dương cười cười, hỏi Diệp Tiểu Manh: “Em cảm thấy thế nào?”
Diệp Tiểu Manh nhìn đi nhìn lại một lúc, hít vào nói: “Em cảm thấy, vị trí mấy nếp nhăn này có chút giống bát quái đạo văn, có dài có ngắn, còn có đường mờ ảo gián đoạn... Thật ra, em từng nghĩ như vậy, nhưng sau khi suy tính phát hiện không hợp bát quái chi lý, có thể là em nghĩ nhiều rồi.”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu nói: “Em không nghĩ nhiều, chỉ là biết không đủ nhiều, cái này không trách em, bát quái là Chu Văn Vương thăm dò thấu, ban đầu có chia ra tiên thiên cùng hậu thiên, hợp xưng tiên thiên mười sáu quẻ, truyền thuyết Hồng Quân lão tổ ngại mười sáu quẻ tiết lộ quá nhiều thiên cơ, thu hồi tiên thiên bát quái, chỉ để lại hậu thiên bát quái ở nhân gian, cũng là bát quái chúng ta hiện tại dùng.”
Hắn đưa tay chỉ “nếp nhăn” trên tượng đá, “Những cái này thật ra chính là tiên thiên bát quái, tương tự căn cơ hậu thiên bát quái, cho nên em thấy giống như từng biết, nhưng lại không thôi diễn ra kết quả.”
Diệp Tiểu Manh kinh ngạc tới mức ở tại chỗ nói không ra lời, “Tiên thiên bát quái, không thể nào!” Ánh mắt dại ra nhìn tượng đá, đột nhiên nghĩ đến cái gì: “Cho dù thật là tiên thiên bát quái, không phải đã sớm thất truyền sao, anh là làm sao nhận ra?”
Diệp Thiếu Dương buông tay, “Rất đơn giản, từng thấy trên sách.”