Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 514: Chương 514: Chương 514: Tà Thần từng tới




Tiểu Mã đi lên, giật mình nói: “Chỗ này sao còn đổ máu, Tiểu Diệp Tử, sẽ không là lão tổ tông của cậu bị cậu cầm đi bảo bối, tức hộc máu chứ?”

“Cút cả nhà cậu đi!” Diệp Thiếu Dương cúi người nhìn vết máu trên mặt đất, trầm giọng nói: “Đây là máu của tà linh, vừa rồi... Tà Thần kia từng tới!”

Mọi người nghe vậy kinh hãi.

“Không thể nào!” Diệp Tiểu Manh kêu lên sợ hãi, nhìn trái nhìn phải, nói: “Ở nơi nào?”

“Bây giờ đương nhiên đã đi rồi.” Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn về phía tượng đá, nói: “Vừa rồi sau khi cơ quan mở ra, từ trong tượng đá phóng ra một luồng cương khí cực kỳ mãnh liệt, thương tổn nó, đây là máu nó chảy ra.”

Đám người Diệp Tiểu Manh cúi đầu nhìn hướng vũng máu đặc kia trên mặt đất, Diệp Bá chần chờ nói: “Máu này và của người thường nhìn qua cũng không có gì khác nhau nhỉ?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Tà Thần tuy tu thành thân người, ngay cả Thiên Thông Nhãn cũng nhìn không ra, nhưng bọn hắn dù sao cũng là tà linh, chảy trong cơ thể là máu tà linh, mùi và màu sắc và máu người cũng không giống nhau. Quan trọng nhất là, tà linh nhỏ máu thành ma.”

Nói xong, lấy ra mấy tờ linh phù gấp với nhau, đốt lửa sau đó bắt đầu hun ở trên máu, trong miệng niệm:

“Ba lạng máu, cõng ngàn cân, tà linh nhỏ máu hóa thành ma.”

Ở dưới phù hỏa nung, mọi người giật mình phát hiện, chỗ máu đó tựa như có sinh mệnh, ở dưới ngọn lửa bắt đầu vặn vẹo co rút lại, tụ lại một chỗ, sau đó một đôi tay máu phá máu mà ra, tiếp theo là đầu và thân thể, giống như một người từ trong vũng máu đứng, thẳng tới lúc cao hơn một mét.

Mọi người ‘Soạt’ một cái tản ra, kinh hãi nhìn tới, “người máu” này hình dáng giống người, nhưng mặt mũi đáng ghét, mọc cái mồm khổng lồ giống cá sấu, loạng choạng thân thể, hướng Diệp Thiếu Dương đánh tới.

Diệp Thiếu Dương lâm nguy không loạn, mắt thấy huyết nhân quái thú thong thả di chuyển tới trước mặt, nâng tay bắn ra, đem linh phù chưa đốt hết đánh vào trên thân nó, huyết nhân lập tức run rẩy toàn thân, phát ra một tiếng hét thảm, thân thể ở trong nháy mắt sụp đổ, một lần nữa hóa thành huyết tương, tính cả vũng máu trên đất cùng nhau bị phù hỏa dần dần đốt cạn.

Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn quanh mọi người, phát hiện Diệp Bá, Tương Kiến Hoa và Vương Thanh Phong ba người sắc mặt trắng bệch ngồi bệt dưới đất, không ngừng lau mồ hôi lạnh.

Tiểu Mã từng gặp quá nhiều trường hợp như vậy, cũng không thèm để ý, tay nâng cằm, nhìn vết máu trên đất nói: “Kẻ này nhìn to xác như vậy, sao chịu đòn kém như thế? Nó rốt cuộc là cái quái gì?”

“Đây là Huyết Ma. Tà Thần nhỏ máu thành ma, vốn chịu đòn tốt, mấu chốt là phụ cận tượng đá này cương khí quanh quẩn, có thể khắc chế mọi tà vật, nó có thể kiên trì đi đến trước mặt tôi, đã không tệ rồi.”

Diệp Thiếu Dương tới bên cạnh các dấu chân kia, cúi đầu nhìn, mặt sàn từ đường lát là phiến đá, bên trên thế mà lại bị đạp ra rất nhiều dấu chân, đi thông mãi tới dưới cửa, phụ cận dấu chân còn có vết vỡ vụn.

Diệp Tiểu Manh cũng nhìn chằm chằm các dấu chân đó, buồn bực nói: “Cái này cũng không phải bê-tông, trên phiến đá sao có thể có dấu chân, lui một bước mà nói, cho dù là người giẫm ra, người này phải nặng bao nhiêu chứ?”

“Ít nhất một tấn.” Tiểu Mã gãi đầu nói, “So sánh với kẻ này, anh nhất thời cảm thấy mình gầy tựa như một ánh chớp.”

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói: “Trước khi tới, mọi người đã nhìn thấy các dấu chân này chưa?”

Mọi người nhìn lẫn nhau, đều lắc lắc đầu.

“Không nhớ rõ.” Diệp Bá nói, “Nhưng hẳn là không có đi, tuy không có ai chú ý mặt sàn, nhưng nếu có nhiều dấu chân như vậy, hẳn là vừa đến đã có thể nhìn thấy chứ.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, “Đúng đó, dấu chân này, là Tà Thần lưu lại lúc đào tẩu.”

Vừa nghe thấy dấu chân là của Tà Thần, mọi người rất chấn động. Tiểu Mã đi qua dùng chân mình đo một chút, kích cỡ gần tương đương chân mình, nói: “Tà Thần này chân dài tương đương chúng ta, hơn nữa xem hình dạng này, hình như còn đi giày da.”

“Tà Thần này, đã tu thành hình người. Chân đương nhiên cũng giống với chúng ta, cũng giống nhau cần đi giày, như vậy mới có thể đóng giả giống con người.”

Diệp Thiếu Dương chú ý nhìn hình dạng dấu chân, sau đó lặng lẽ hướng trên chân mỗi người ở đây nhìn lại, phát hiện hình dạng không đối ứng với giày mọi người cùng dấu chân trên mặt đất, yên tâm, nhỡ đâu Tà Thần này xen lẫn trong người phe mình, vậy thì quá khủng bố rồi.

“Tà Thần, vì sao sẽ lưu lại dấu chân?” Tiểu Mã hỏi, “Đây là nguyên lý gì?”

“Hắn là đem uy áp của cương khí lấy máu để quá độ, nối vào địa khí, dùng để chuyển lực đạo đi.” Diệp Thiếu Dương giải thích, “Quá trình phức tạp, nhưng nguyên lý rất đơn giản, tỷ như chơi trò đập vỡ tảng đá trên ngực, phía dưới cậu lót một tầng bọt biển, cùng lót một tầng đá cẩm thạch, giá trị thương tổn khẳng định khác nhau, hắn đem sàn giẫm vỡ, áp lực thừa nhận trên người sẽ nhỏ đi một chút.”

Diệp Tiểu Manh cái hiểu cái không gật gật đầu, tiến lên nói: “Thiếu Dương ca, Tà Thần này là đến đây lúc nào, vì sao chúng ta đều chưa chú ý tới?”

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ chốc lát, nói: “Nếu anh đoán không sai, hắn chính là ở nháy mắt anh mở ra cơ quan đến, lúc ấy cương khí của tượng đá bùng nổ bắn ra, lực chú ý của anh cũng ở trên tượng đá, cho nên chưa phát hiện nó.”

“Vậy hắn vì sao đến đây rồi lại đi, chẳng lẽ là vì cướp đoạt sách đá?”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, “Đại khái là vậy, có thể hắn cũng không dự đoán được nháy mắt cơ quan mở ra, sẽ bộc phát ra cương khí mãnh liệt như vậy, hầu như tiếp cận một đòn toàn lực của một vị Thiên Sư, cho nên bị thương, sau đó chạy...”

Diệp Tiểu Manh chậm rãi gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với ý kiến này, nhưng bản thân Diệp Thiếu Dương lại cảm thấy suy đoán này của mình tuy hợp lý, nhưng luôn cảm giác thiếu chút gì đó, nhất thời lại không nghĩ thông, đành phải tạm thời đặt xuống.

“Dựa theo nói như vậy, Tà Thần kia khẳng định vẫn luôn đi theo chúng ta.” Diệp Tiểu Manh theo ý tưởng của hắn phỏng đoán, “Vậy thì quá đáng sợ rồi, chẳng lẽ hắn sau khi ẩn hình, ngay cả Thiếu Dương ca cũng không phát hiện được?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Tà Thần sau khi tu thành thân người, ngay cả Thông Thiên Nhãn cũng không soi được chân thân, bình thường nhìn tựa như người thường, khó có thể phân biệt.”

Diệp Tiểu Manh hỏi ra một vấn đề mấu chốt: “Dựa theo nói như vậy, hắn lúc nào cũng có thể có cơ hội làm hỏng việc, vì sao hắn mãi chưa hành động, từ khi anh có biết có nó tồn tại, cho tới hôm nay mới lần đầu tiên ra tay, lại vội vàng rời khỏi...”

Vấn đề này, Diệp Thiếu Dương không trả lời được, có thể nói cũng là chỗ khiến hắn không hiểu, trầm ngâm một lúc lâu, đứng dậy nói: “Thôi, nhất thời cũng không nghĩ ra, quay về rồi nói sau, vẫn là điều tra manh mối chúng ta nắm giữ trước đã, chuẩn bị đi Quỷ Tiên thôn một lần nữa.”

Từ từ đường đi ra, Diệp Thiếu Dương cảm giác được tượng đá phóng ra cương khí đang hướng về hướng bắc núi lưu động, nghĩ nghĩ, theo phương hướng cương khí lưu động mà đi, tới bên vách núi, nhìn xuống phía dưới, mới phát hiện ngay dưới Ngưu Đầu sơn đối mặt với đường chợ Ẩn Tiên, từ nơi này nhìn, có thể nhìn thấy càng thêm rõ ràng bố cục ba dọc bảy ngang.

Cương khí theo lưng núi hạ xuống, lấy thế vô hình tiến vào đường phố.

“Ba dọc bảy ngang, hai chín phân thủy, đây là một cái trận bàn cờ mai rùa.” Diệp Thiếu Dương cảm khái nói, quay đầu hỏi Diệp Bá, “Con đường này là ai làm?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.