Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 515: Chương 515: Chương 515: Đánh lên Long Hổ sơn




“Tổ tiên đã là như vậy rồi.” Diệp Bá nói, “Tôi không phải từng nói cho cậu sao, bốn thôn chúng ta đều là hậu nhân hoặc truyền nhân của Diệp Pháp Thiện, lúc ấy tổ huấn duy nhất lưu lại chính là bố cục con đường không thể thay đổi, nhà cũ có thể dỡ, nhưng nhất định phải xây dựng lại ở địa chỉ ban đầu, kích thước cũng không thể thay đổi, bởi vì đường là bốn thôn sở hữu chung, giám sát lẫn nhau, cho nên vẫn giữ lại truyền thống này.”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, nói: “Tôi lần trước chú ý tới trận pháp này, còn chưa biết tác dụng, hiện tại cuối cùng đã biết, tất cả cái này đều là tổ tiên tính toán, sách đá bị lấy đi, tượng thần phóng thích cương khí, bao trùm ‘Trận Bàn Cờ Mai Rùa’, quanh quẩn không đi, sinh sôi không thôi.”

Thở dài, cảm khái nói: “Tổ tiên thật trâu mà, trận pháp ngàn năm trước lưu lại, đến hôm nay còn có thể dùng được.”

Diệp Bá nhíu mày nói: “Trận pháp này tác dụng là gì?”

“Hẳn là chỗ tránh nạn, nơi cương khí bao phủ, quỷ yêu bất xâm.” Diệp Thiếu Dương trở nên trầm ngâm, đột nhiên nghĩ đến, tổ tiên bố trí trận pháp này, là vì dùng lúc khẩn cấp, hay là có châm chích gì?

Tuy nghĩ không ra kết quả gì, nhưng có một loại trực giác rật tệ dâng lên trong lòng, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn Diệp Bá, nói: “Tổ tiên lưu lại trận pháp này làm ‘chỗ tránh nạn’, sẽ không là vô căn cứ, gần đây nhỡ đâu thực có cái gì biến hóa, ông cùng mấy thôn trưởng khác đem người xua tới chợ, ít nhất có thể cam đoan an toàn một thời gian.”

Diệp Bá nhớ kỹ, hỏi: “Kế tiếp làm thế nào?”

“Tìm cho tôi chút giấy vàng, càng nhiều càng tốt.”

Diệp Tiểu Manh vừa nghe liền nói: “Nhà em có một tập to, là em dùng để luyện tập vẽ bùa.”

“Một tập không đủ, anh cần ít nhất ba tập. Trong thôn Quỷ Tiên nhiều du hồn lệ quỷ như vậy, anh chỉ có một mình, đi qua không chơi nổi, phải dẫn thêm chút lính tráng qua.”

Diệp Tiểu Manh khó hiểu hỏi: “Giấy vàng cùng lính tráng có gì quan hệ?”

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Nơi đạo pháp tới, cỏ gỗ đều là binh. Huống chi là giấy vàng.”

Trở lại cửa thôn, Diệp Thiếu Dương và Vương Thanh Phong từ biệt Tương Kiến Hoa, bảo bọn họ đều tự đi điều tra, sau đó dẫn Tiểu Mã, cùng cha con Diệp Bá hai người về nhà, Diệp Bá gọi điện thoại cho lão Tôn ở trên chợ mở tiệm quan tài, bảo hắn đưa tới hai tập lớn giấy vàng. Diệp Thiếu Dương bảo Diệp Bá hỗ trợ, đun một nồi canh gạo nếp, bưng đến nhà chính.

Tự mình dùng giấy vàng cắt ra sáu con người giấy giống nhau như đúc, bên mép đều bôi lên canh gạo nếp, sau đó sáu tờ dính lấy nhau, hình thành một người nhỏ sáu mặt.

Diệp Tiểu Manh vừa thấy liền buồn bực, “Thiếu Dương ca, anh là muốn dùng Chỉ Phù Thuật sao, nhưng vì sao phải đem sáu con người giấy dính vào nhau, có gì chú ý?”

“Cái này gọi là Lục Đinh Lục Giáp Ngự Chỉ Thuật, mỗi người giấy có sáu mặt, tượng trưng Lục Đinh Lục Giáp, trên dưới là để trống, trong sáu cửa bỏ đi Càn Khôn, sáu cửa còn lại, phù hợp lục môn chi yếu, tương đương với người giấy có sáu mạng.” Diệp Thiếu Dương vừa cắt giấy, vừa nói, “Đợi lúc bày trận, anh lại chậm rãi dạy em, trước giúp anh cắt giấy đi. Tiểu Mã cậu cũng làm cùng.”

Gọi một lúc không có ai trả lời, ngẩng đầu nhìn, Tiểu Mã nằm ở trên sô pha, đã ngủ mất.

“Mẹ kiếp, giờ này đã ngủ, quả thực là một con heo.”

Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Ở lúc Diệp Thiếu Dương cắt người giấy, xa ở đường liên tỉnh Giang Tây đô thị, trên một sơn đạo hẻo lánh.

Một đôi thiếu nam thiếu nữ mười mấy tuổi tuổi thong thả bước đi.

Thiếu nam để tóc húi cua, áo phông kẻ ô, quần đùi tây, chân xỏ xăng ̣đan, một thân trang phục mùa hè, nhìn rất ngố.

Cô gái tết tóc sừng dê, mặc một cái váy liền áo dài tới đầu gối, trên lưng có một đồ án vịt Donald thoải mái cười to.

Cô gái nhìn bộ quần áo của mình, nhíu mày, nói: “Ca ca, chúng ta vì sao phải mặc thành như vậy chứ, quái dị không được tự nhiên, mặc áo dài vải thật tốt bao nhiêu.”

Thiếu nam trừng mắt nói: “Ngươi biết cái gì, niên đại này, lưu hành ăn mặc như vậy, chúng ta muốn học làm người, đầu tiên phải theo kịp thời đại.”

Cô gái nói: “Chạy theo mô đen ta không ý kiến, mấu chốt là, ta đây là mốt sao, ta luôn cảm thấy chúng ta ăn mặc có chút kỳ quái, dùng lời nhân loại để nói, có chút chẳng ra cái giống gì.”

Thiếu nam ho khan hai tiếng, nói: “Ta không phải không có tiền sao, ta vác bao cát vài ngày, kiếm chút tiền, cũng chỉ có thể mua mặt hàng rẻ này, hơn nữa ta thấy rất tốt mà.” Nhìn chằm chằm vịt Donald trên lưng cô nói, “Ngươi xem con vịt này đáng yêu bao nhiêu chứ.”

“Không có thì tốt hơn!” Cô gái trợn trắng mắt, bĩu môi nói: “Mặc quần áo không nói, chúng ta vì sao phải đi, chậm chết mất.”

Thiếu niên không đồng ý, nói: “Chúng ta hiện tại phải quen hành vi thói quen của nhân loại, hơn nữa chúng ta phải đi tìm ân nhân, như vậy đi bộ qua mới tỏ ra cung kính, đừng nói nhiều như vậy, nhanh lên.”

Hai người đi mãi tới lúc sắc trời sắp tối, cuối cùng đi tới đạo môn nam tông đệ nhất thắng địa —— dưới chân Long Hổ sơn.

Trên Long Hổ sơn, đạo quan lớn nhỏ tổng cộng ba mươi sáu cái, đại bộ phận đều là thắng địa du lịch, chỉ có “Ngọc Thanh cung” trên đỉnh cô độc phía sau núi, là nơi đệ tử đạo môn thanh tu, không mở ra với du khách.

Khác với lý niệm lập phái của Mao sơn, Long Hổ sơn mở rộng sơn môn, thu thập đệ tử thoải mái, tuy cũng có phân chia hai môn trong ngoài, nhưng nội môn đệ tử tổng cộng có ba mươi sáu người, hàng năm không thay đổi, có một người xuất sư, mới có thể thu một người mới.

Bên cạnh Ngọc Thanh cung có một tòa Thiên Sư phủ, chính là chỗ ở của đương đại chưởng giáo Trương Vô Sinh.

Chạng vạng, khách hành hương lục tục xuống núi, Trương Vô Sinh hoàn thành một nghi thức cầu phúc, kiếm lãi không ít tiền, từ Ngọc Thanh cung trở về Thiên Sư phủ, vừa dùng Iphone xem 《 Vạn vạn không ngờ tới 》, thỉnh thoảng ngây ngô cười một phen, vui chết mất, trên đường gặp được rất nhiều đệ tử tiến lên thỉnh an cũng không ngẩng đầu lên.

Vừa tới cửa Thiên Sư phủ, đột nhiên một thiếu niên từ phía sau chạy vội đến, cách thật xa đã kêu lên: “Nhị thúc, đã xảy ra chuyện!”

Trương Vô Sinh quay đầu nhìn, là cháu mình, cũng là Trương Thi Minh một trong các nội môn truyền nhân, nay mới mười bảy tuổi, thiên tư thông minh, tiền đồ vô lượng.

Trương Vô Sinh nhướng hai hàng lông mày, nói: “Đạo môn phúc địa, cấm lớn tiếng ồn ào, có chuyện gì ghê gớm chứ, chậm rãi nói!”

Trương Thi Minh một hơi chạy đến trước mặt hắn, thở hổn hển nói: “Nhị thúc, việc lớn không ổn rồi, có hai kẻ lao vào sơn môn, mấy sư huynh đệ đều bị đánh ngã rồi!”

Trương Vô Sinh ngẩn ra, thầm nghĩ giờ là niên đại nào rồi, chẳng lẽ còn có đá quán hay sao? Vội hỏi hắn: “Là kẻ nào?”

“Một nam một nữ, hai yêu quái, quá lợi hại, các sư huynh đệ không có ai chống lại được, Nhị thúc mau đi xem xem!”

“Yêu quái! !” Trương Vô Sinh kêu to lên, thanh âm so với Trương Thi Minh còn lớn hơn, “Không thể nào, yêu quái dám xông vào sơn môn đạo gia, có lầm không?”

Trương Thi Minh khoát tay, “Tuyệt đối không sai, hai yêu quái này tu vi vô biên, gặp người là đánh, luôn mồm muốn gặp Thiên Sư. Nhị thúc cũng đừng hỏi nữa, mau đi xem xem!”

Trương Vô Sinh không dám chậm trễ, theo Trương Thi Minh chạy xuống núi, vừa qua đại điện, liền thấy trên trời mây đen áp đỉnh, mờ mờ ảo ảo có dị động.

Trương Vô Sinh nhìn lướt qua, cả kinh biến sắc, ngay cả lời thô tục cũng mắng lên: “Con mẹ ngươi chứ, yêu khí mạnh như vậy, sẽ không là yêu vương đến đây chứ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.