Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 516: Chương 516: Chương 516: Xà yêu đấu Thiên Sư




Trương Vô Sinh triển khai thân pháp, thân thể mập mạp lại chạy nhanh như bay, liên tục lao xuống bậc thang, tới sơn môn nhìn sơ qua, mười mấy người đang đánh quấn lấy nhau, không ngừng có người từ trong vòng chiến bay ra, ngã xuống đất, cũng không có gì to tát cả, chỉ là ngã tè ra quần.

Trương Vô Sinh cúi người nhìn, bị các vị đệ tử của mình vây công là một đôi thiếu nam thiếu nữ, trong cái lật tay, từng luồng yêu lực mạnh mẽ bộc phát ra, không ngừng đem người vây công đánh bay.

“Yêu nghiệt lớn mật, thế mà dám đến Long Hổ sơn ngang ngược!”

Trương Vô Sinh không nói hai lời, hai tay kết ấn, một luồng cương phong thổi đạo bào, trong miệng thầm niệm lên chú ngữ “Càn Khôn Phong Lôi ấn”, theo từng tiếng chú ngữ được niệm ra, phong lôi trên đỉnh đầu dâng trào, dần dần hình thành hình dạng một cái ấn lớn vuông vức.

Mao sơn giỏi phù, Long Hổ sơn giỏi ấn, Trương Vô Sinh lấy pháp lực Thiên Sư, thi triển ra “Càn Khôn Phong Lôi ấn”, uy lực to lớn, ấn lớn hình thành trên đỉnh đầu từ mây không ngừng phóng to, đỉnh chóp mơ hồ có thể thấy được ấn thụ, theo gió phiêu diêu, phát ra tiếng sấm sét dữ dội.

“Kiền khôn nhị sinh tương, phong lôi thường vi tương, nhất tao hùng cứ xuất, quỷ yêu câu tảo đãng!” Giữa hàm răng Trương Vô Sinh chợt nổi sấm mùa xuân, chân đạp Thiên Cương, vung đôi cánh tay, dùng pháp lực xa xa nâng đại ấn, hướng hai người kia dùng sức đập tới.

Các đệ tử của hắn vừa thấy sư phụ động thủ, vội vàng chạy hết ra.

Một đôi thiếu nam thiếu nữ kia mắt thấy đại ấn đánh xuống, không sợ chút nào, thiếu nam thản nhiên nói: “Ta đến.” Hai tay chắp chữ Thập, vươn qua đỉnh đầu, thân thể nhảy múa lên như linh xà, đột ngột từ mặt đất mọc lên, như một cây kiếm cắm vào đáy đại ấn, thế mà đem đại ấn như ngọn núi cao kia đón đỡ được, chân đan xen, thân thể xoay tròn, đem yêu lực hội tụ vào đầu ngón tay, quát lớn một tiếng.

“Rắc!” Giữa đại ấn xuất hiện một khe hở, tiếp theo tiếng vỡ nát không dứt bên tai, không đến nửa phút đồng hồ, trên đại ấn xuất hiện gần mười khe hở, ‘Ầm’ một tiếng vỡ tan, chia năm xẻ bảy.

“Ôi đệch, thật lợi hại!” Càn Khôn Phong Lôi ấn bị hủy, Trương Vô Sinh không chút sợ hãi, trong lòng ngược lại dâng lên một luồng chiến ý, vung lên tay áo dài, một cây phất trần thật lớn được nâng ở trong tay, trường bào bay múa, sải Bát Quái Bộ hướng hai người bước nhanh tới.

“Ca ca, xem ta!” Cô gái hừ lạnh một tiếng, hai tay vỗ một phát, một thanh kiếm nhỏ màu trắng xuất hiện ở trong tay, yêu lực không ngừng phóng thích ra.

“Yêu khí!” Trương Vô Sinh nhướng mày, yêu và quỷ giống nhau, đều có thể thông qua tu vi và thuộc tính bản thân để tu luyện vật công kích, yêu có yêu khí, quỷ có quỷ khí, đều là chỗ dựa tiến công mạnh nhất của quỷ yêu.

Cô gái cầm thanh kiếm nhỏ hình rắn, vẻ mặt không sợ hãi hướng Trương Vô Sinh đi đến. Thiếu nam bên cạnh đột nhiên che ở trước mặt cô, nói: “Kẻ này thật lợi hại, tám phần là Thiên Sư, không chừng là chủ nhân của chúng ta, đừng đánh nữa.”

Cô gái nghe vậy đứng lại, nhìn về phía thân hình như bí đao ngắn ngủn của Trương Vô Sinh, thất vọng lắc đầu nói: “Không có khả năng đâu, ta cho rằng chủ nhân của chúng ta sẽ là soái ca, sẽ tuyệt đối không phải gã này!”

Thiếu nam nói: “Có phải hay không hỏi trước đã.” Hai tay chống nạnh, hướng Trương Vô Sinh hô: “Lỗ mũi trâu đừng đánh nữa, chúng ta không phải đến đánh nhau, là tới hỏi thăm sự tình.”

Trương Vô Sinh tức tới mức thiếu chút nữa ngất, chỉ vào mấy đệ tử bên cạnh còn nằm trên mặt đất rên rỉ nói: “Ngươi là hỏi chuyện kiểu này ư?”

Thiếu nam nói: “Ta muốn vào cửa, bọn họ không cho ta vào, nói ta là yêu, muốn thu ta, ta chung quy không thể đứng để bọn họ thu chứ, lại nói ngươi xem xem, bọn họ căn bản là chưa bị thương gì đâu.”

Trương Vô Sinh nghĩ cũng đúng, tuy trong lòng tức giận, nhưng tốt xấu cũng phải biết đối phương là đang làm gì, không được thì đánh tiếp cũng không muộn, lập tức đứng lại, hỏi: “Các ngươi thân là yêu, cho dù không thương tổn con người, cũng không nên xông vào Long Hổ sơn của ta, đạo gia phúc địa há là thứ các ngươi có thể xông loạn.”

Thiếu nam thấy hắn nói chuyện hẳn hoi, bản thân cũng thu liễm lại khí thế bức người, nói: “Biết rồi, chúng ta cũng là thực sự có chuyện, phải tới nơi này thỉnh giáo.”

Trương Vô Sinh nghe hắn nói như vậy, càng thêm tò mò, sắc mặt hòa hoãn, nói: “Nói trước đã, các ngươi là loại người nào —— không đúng, là yêu quái gì?”

“Hai chúng ta là xà yêu vượt qua thiên kiếp, ta tên Tiểu Thanh, cô ấy tên Tiểu Bạch, là một đôi huynh muội.”

Trương Thi Minh luôn đứng ở bên cạnh Trương Vô Sinh bật cười, nói: “ ‘Bạch xà truyện’ là đây.”

Tiểu Thanh trừng mắt, tức giận nói: “Nói bậy bạ gì đó, trong TV hai kẻ đó đều là nữ, mắt ngươi hỏng à, nhìn không ra ta là nam sinh.”

Trương Thi Minh và mấy sư huynh đệ bên cạnh nhìn nhau ngạc nhiên.

“Ngươi còn từng xem ‘Bạch Xà truyện’, bản của Lưu Đào hay là bản cũ?” Trương Thi Minh tò mò hỏi.

Tiểu Thanh chắp hai tay ở sau người, thong dong lạnh nhạt cười cười, đáng tiếc bộ dạng quá nhỏ, bộ dạng này có chút như là trẻ con học đòi người lớn, thoạt nhìn ngây ngô dễ thương. “Ta bình thường ngoài việc tu luyện, luôn thích đến nhân gian đi dạo, đọc sách của các ngươi, học tri thức của các ngươi, xem rất nhiều năm, đối với lịch sử nhân gian các ngươi, có thể biết so với các ngươi còn nhiều hơn.”

Tiểu Bạch ở một bên bổ sung: “Đúng vậy nha, ca ca ta không có việc gì thì lén đến trong nhà người ta xem truyền hình, tên của chúng ta, hắn đặt sau khi xem xong tân Bạch nương tử truyền kỳ.”

Tiểu Thanh đỏ mặt lên, thấp giọng trách mắng: “Chuyện thấp kém như vậy, đừng nói được không.”

Trương Vô Sinh khoanh tay, nhìn hai tiểu tử này thể hiện chỉ số thông minh, cảm thấy rất đáng yêu, hơn nữa yêu khí trên thân bọn họ không loạn, xem ra là yêu quái chính tu, vô hại với con người, vì thế hoàn toàn buông bỏ sự phòng bị, hỏi: “Nói đi, các ngươi rốt cuộc là tới làm gì?”

Tiểu Thanh nói: “Nói thật đi, chúng ta ở lúc độ kiếp, từng được một đạo sĩ giúp, thay trời phong yêu, giúp chúng ta vượt qua thiên kiếp, sau đó lại không nói một tiếng mà bỏ đi. Yêu có yêu đạo, chúng ta nhận đại ân, muốn nhận chủ, cho nên tìm tới Long Hổ sơn...”

Trương Vô Sinh trong lòng khẽ động, hai con yêu quái này còn rất trọng ân nghĩa, trầm ngâm một chút hỏi: “Các ngươi làm sao biết đối phương là đạo sĩ?”

“Ta ở vị trí hắn phong yêu nhặt được một đồng tiền Ngũ Đế.” Tiểu Thanh nói xong giơ tay lên, đem một đồng tiền Ngũ Đế ném qua.

Trương Vô Sinh lấy tay đón lấy, nhìn thoáng qua, là một đồng tiền Ngũ Đế bình thường, vì thế lại ném cho hắn, nói: “Không sai, đây là tiền Ngũ Đế đạo môn làm phép thường dùng, có thể có bản lãnh phong yêu, khẳng định là Thiên Sư, các ngươi tới nơi này tìm, thật ra cũng không phải tìm lầm chỗ.”

Tiểu Thanh gật đầu nói: “Ngươi là Thiên Sư sao?”

Trương Vô Sinh sửng sốt, nói: “Ta là Thiên Sư, nhưng việc này không phải ta làm.”

Tiểu Bạch thở phào nhẹ nhõm một hơi, lẩm bẩm: “May mắn không phải...”

Tiểu Thanh nói: “Long Hổ sơn các ngươi còn có Thiên Sư khác không?”

Trương Vô Sinh thẳng thắn trả lời: “Còn có một sư thúc, Đạo Uyên chân nhân.”

Tiểu Bạch siết chặt nắm tay hỏi: “Hắn rất già phải không?”

Trương Vô Sinh không hiểu cô có ý tứ gì, nói: “Hơn một trăm tuổi thì phải, ta cũng không biết, khi ta còn nhỏ lão hình như đã già như vậy rồi, hiện tại ta cũng sắp già rồi...”

Tiểu Bạch vừa nghe, thiếu chút nữa ngất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.