“Lão tháng trước có từng đi Tây Xuyên hay không?” Tiểu Thanh hỏi.
Trương Vô Sinh suy nghĩ, nói: “Điều này quả thật không biết, sư thúc ta ở trong Linh Lung Tháp, không phải bế quan thì dạo chơi, ta cũng một năm một năm rưỡi rồi chưa thấy hắn, quỷ mới biết được hắn tháng trước ở nơi nào.”
Tiểu Thanh gật gật đầu, nói: “Có thể dẫn ta đi gặp hắn một chút hay không?”
Trương Vô Sinh bắt đầu chần chờ, nói: “Tiểu quỷ hai ngươi là tới báo ân, lão gia ta thích như vậy, nói thật với các ngươi vậy, vị sư thúc này của ta tính cách cổ hủ, giống như Pháp Hải trong Bạch Xà truyện, ta nói như vậy ngươi hiểu không, gặp quỷ yêu chẳng phân biệt tốt xấu đều bắt hết, trong Linh Lung Tháp đó của lão nhốt vô số quỷ yêu, các ngươi đi gặp lão thì dễ, chỉ sợ gặp xong thì không đi được nữa.”
Tiểu Thanh cười cười nói: “Vậy phải xem hắn có bản lãnh lưu lại chúng ta không.”
Trương Vô Sinh bất đắc dĩ cười nói: “Ta lớn như vậy rồi, còn chưa từng thấy hắn thất thủ ở phương diện tróc quỷ hàng yêu.”
“Nói không chừng lần này sẽ thất thủ thì sao?” Tiểu Bạch không phục nói.
Trương Vô Sinh mỉm cười, cũng không nói nhiều, xoay người đi lên núi, đoàn người gắt gao bám theo, đi thẳng tới Ngọc Thanh cung. Tiểu Thanh và Tiểu Bạch hai con xà yêu coi như thông minh, chưa vào điện, mà là theo tường vây đi vòng qua, ngẩng đầu nhìn, một tòa tháp cao đứng ở giữa Thiên Sư phủ cùng Ngọc Thanh cung.
Trương Vô Sinh một hơi đi tới chỗ cửa chính dưới tháp, khom người đối mặt cửa tháp, rất cung kính nói: “Sư thúc, có ở bên trong hay không thế?” Lấy tay gõ gõ cửa tháp, đợi một hồi lâu, cửa tháp mở ra.
Bên trong rất tối tăm, có thể nhìn thấy một cái bàn, bên trên đốt một ngọn đèn, một lão già tóc bạc ngang vai nghiêng người ngồi ở bên bàn, trợn mắt đánh giá Trương Vô Sinh, ánh mắt quắc thước. Đó là Đạo Uyên chân nhân.
Trương Vô Sinh đem tình huống hai xà yêu nói ra, hỏi lão có phải lão cứu hay không, tuy nói lão già này thích thu yêu bắt quỷ, nhưng bản tính không xấu, Trương Vô Sinh cũng không khẳng định lão có thể làm ra loại chuyện thay trời phong yêu này hay không.
Đạo Uyên chân nhân nghe xong, xoay đầu, nhìn về phía hai người bọn Tiểu Thanh, đáy lòng Tiểu Bạch không ngừng cầu nguyện: nhất định đừng là lão già này, nhất định đừng là lão già này...
“Các ngươi, qua đây, ta nói cho các ngươi chân tướng.” Thanh âm Đạo Uyên chân nhân nghe qua thì khô cằn, không mang theo bất cứ cảm xúc nào.
Tiểu Thanh và Tiểu Bạch liếc nhau, đi qua.
Đạo Uyên chân nhân mặt đầy nếp nhăn, nhìn qua già không thể già hơn nữa, cả người gầy như một miếng đậu phụ khô, ánh mắt sáng vô cùng, đánh giá cao thấp hai người một cái, thản nhiên nói: “Xà yêu?”
Hai người gật gật đầu.
Đạo Uyên chân nhân ngừng một chút, nói: “Các ngươi tìm lầm chỗ rồi, thay trời phong yêu không phải ta, sinh tử do mệnh trời, ta sẽ không làm loại chuyện nhàm chán này.”
Tiểu Thanh hừ mũi một tiếng, mắt Tiểu Bạch lại sáng ngời, nhất thời cảm thấy lão già này rất thân thiết, nói: “Lão gia gia, không phải ngươi thì là ai?”
Đạo Uyên chân nhân nói: “Mao sơn Diệp Thiếu Dương.”
Trương Vô Sinh nghe thấy ba chữ “Diệp Thiếu Dương”, nhướng mày, buồn bực nói: “Sư thúc ngài làm sao biết là tiểu tử đó, ngài từng thấy?”
“Trừ ngươi và ta, đương thời chỉ có năm vị đạo sĩ bài vị Thiên Sư trở lên, Thanh Vân Tử, Đạo Phong, còn có hai vị lão nhân của Huyền Không quan, hai kẻ đó trong Huyền Không quan là chưa bao giờ rời núi. Thanh Vân Tử tuy là lão hồ đồ, nhưng tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện thay trời phong yêu này, Đạo Phong mất tích nhiều năm, có thực lực cũng có khả năng làm chuyện này, chỉ có đồ nhi Diệp Thiếu Dương kia của hắn.”
Trương Vô Sinh gãi gãi đầu, thầm nghĩ thì ra ông là đoán, nhưng cẩn thận suy nghĩ, quả thực tựa như cũng có chuyện như vậy, lại nói gần đây Diệp Thiếu Dương kế thừa y bát Mao sơn, xuống núi du đãng, quả thật có khả năng từng đi Tây Xuyên, lập tức gật gật đầu, không quên nịnh bợ một câu: “Sư thúc anh minh.”
Đôi mắt Tiểu Bạch tỏa sáng nhìn Đạo Uyên chân nhân, nói: “Lão gia gia, nghe lời ngài nói, Diệp Thiếu Dương kia là người trẻ tuổi à?”
Đạo Uyên chân nhân nói: “Không sai.”
“Hắn... Bộ dạng soái không?”
Đạo Uyên chân nhân nhìn cô, chưa hé răng, tựa như sống đã quá lâu, đã không biết cái gì gọi là soái.
Trương Thi Minh nhịn không được lầu bầu: “Ngươi là nhận chủ nhân, cũng không phải tìm chồng, quản người ta soái hay không soái làm gì?”
Tiểu Bạch cười hắc hắc, “Chủ nhân cũng phải đẹp trai chút chứ, đi cùng hắn mới phong cách, nếu là soái ca giống Lý Dịch Phong như vậy...”
Trương Thi Minh ngẩn ra, nói: “Ngươi cũng biết Lý Dịch Phong?”
Tiểu Bạch còn muốn tám chuyện với hắn một hồi, Tiểu Thanh trừng mắt nhìn cô, hướng Đạo Uyên chân nhân chắp tay, nói: “Vậy cảm tạ lão tiên sinh, chúng ta lập tức đi Mao sơn tìm chủ nhân, tạm biệt ở đây.”
Hắn xoay người đi được một bước, đột nhiên nghe thấy “Rắc rắc” vài tiếng, mấy đồng tiền rơi ở trên sàn trước mặt mình, làm thành một vòng, không ngừng xoay tròn, mỗi một đồng tiền đều phóng ra một cột sáng vô hình, đem huynh muội hai người bọn họ vây ở chính giữa.
Tiểu Thanh sửng sốt một phen, biết là Đạo Uyên chân nhân gây ra, quay đầu nhìn Đạo Uyên chân nhân, lạnh lùng nói: “Lão tiên sinh đây là ý tứ gì?”
Đạo Uyên chân nhân chậm rãi nói: “Ta trước đây lập chí nguyện to lớn, gặp quỷ yêu chắc chắn bắt, huống hồ các ngươi thân là yêu vật, đánh lên sơn môn, thực sự cho rằng Long Hổ sơn này của ta muốn tới thì tới, muốn đi thì đi?”
Nói xong, đưa tay nhấc ngọn đèn trên bàn, đưa đến trước mặt, nhẹ nhàng thổi ánh nến, nhất thời có mấy luồng lửa hướng Tiểu Thanh bay vút đến.
Tiểu Thanh hừ một tiếng, nâng tay phải, ngón út đón gió sinh trưởng, hóa thành một thanh kiếm xương màu biếc, cuốn theo một luồng yêu khí màu xanh nhạt, đâm tới trước mặt, va chạm với ngọn lửa, ngọn lửa đó lập tức nổ tung, hóa thành tám quả cầu lửa, vòng quanh Tiểu Thanh xoay tròn.
Tiểu Thanh nhìn chăm chú, lúc này mới phát hiện mỗi một quả cầu lửa đều là linh phù thiêu đốt.
“Bát Môn Kim Tỏa Ấn!” Trương Vô Sinh âm thầm hít vào một hơi, lão gia tử này chơi thật rồi, không khỏi bắt đầu lo lắng cho hai xà yêu.
Đạo Uyên chân nhân vươn một đôi tay khô héo giống như người chết, nhanh chóng kết ấn, Bát Môn Kim Tỏa nhanh chóng xoay tròn, càng chuyển vòng càng nhỏ.
Tiểu Thanh lâm nguy không sợ, bình tĩnh quan sát, cầm trong tay kiếm xương, đột nhiên hướng một trong tám lá phù hỏa đâm xuống. Ầm một tiếng, tám cửa tan vỡ.
Tiểu Thanh há mồm hú lên quái dị, quanh thân yêu khí tăng vọt, thân thể nhanh chóng biến hóa, hóa thành một con rắn khổng lồ, hướng Đạo Uyên chân nhân bắn bay qua.
Đạo Uyên chân nhân ném ngọn đèn, một đôi tay giao nhau vung ra, đánh ra ba đạo linh phù, tạo thành hình tam giác bay tới, trong nháy mắt va chạm với yêu khí, tay phải vươn ra, một cái nhẫn trên ngón cái đột nhiên rời tay bay ra, hóa thành một ngọc ảnh to lớn, đem Tiểu Thanh vây khốn chặt chẽ, không đợi hắn phản kháng, hai tay thò ra cực nhanh, trong nháy mắt ở trên người hắn từ trên xuống dưới đánh bảy lần, đem yêu khí cường đại trong cơ thể hắn phong tỏa gắt gao.
Ngón tay một đẩy một kéo, đem Tiểu Thanh kéo vào trong lòng, miệng lạnh nhạt nói: “Đã đến đây, vậy lưu lại đi.”
“Lão lỗ mũi trâu, ngươi chơi xấu!” Tiểu Thanh bộ dạng như phẫn nộ, lại đột nhiên há mồm, lưỡi rắn thè ra, phân nhánh hai đầu, giống như một tia chớp.