Đạo Uyên chân nhân nghiêng người tránh, nhíu mày, nói: “Âm thần?”
Tiểu Thanh quát: “Không sai, ông nội ngươi đây sắc phong âm thần, ngươi dám làm gì ta?”
Đạo Uyên chân nhân một tay bắt hắn, một tay kết ấn thành hai ngón, miệng nhanh chóng niệm chú, đạo bào phía sau không có gió mà tự bay lên, lại bay ngược về phía trước, ngay cả đầu Tiểu Thanh cùng nhẫn thanh ngọc vòng ở trên thân hắn cùng nhau bao vây, kéo về phía sau, nói: “Tiểu tử quên nói cho ngươi, ta là bài vị Địa Tiên, âm thần, ta bảo ngươi lưu lại, ngươi cũng phải lưu lại.”
Theo hai tay lão rút về, cửa tháp cũng đột nhiên khép vào, đóng thật chặt.
Chiến đấu từ khi xảy ra đến kết thúc chỉ một hai phút thời gian, ngay từ đầu Tiểu Bạch chưa ý thức được ca ca thất bại, còn ở bên cạnh xem náo nhiệt, chờ phát hiện không thích hợp, muốn đi lên hỗ trợ, chiến đấu đã kết thúc... Tiểu Bạch hội tụ yêu lực, nện ở trên cửa tháp, lại bị một luồng linh lực cường đại phản chấn trở về, cửa tháp không chút sứt mẻ.
Trương Vô Sinh tiến lên ngăn lại, thở dài: “Đừng phí sức nữa, Linh Lung Tháp này là thượng cổ thần khí, mười kẻ như ngươi cũng không có khả năng mở ra, tiết kiệm chút sức đi.”
Tiểu Bạch vừa nghe, ‘Òa’ một tiếng khóc lên, Trương Thi Minh ngay tại bên cạnh, nhìn thấy cô em khóc, theo bản năng muốn đi lên an ủi, kết quả bị Tiểu Bạch ôm cánh tay, ghé vào trên vai hắn tiếp tục khóc. “Ô ô ô, ca ca ta bị bắt rồi...”
Trương Thi Minh nào ngờ nội tâm một xà yêu sẽ yếu ớt như thế, bị cô khóc lập tức chân tay luống cuống hẳn lên, “Ta, ta... Nhị thúc, ngài mau nghĩ cách đi!”
Trương Vô Sinh trợn mắt, “Ta lấy đâu ra cách!”
“Ngài đi nói chuyện với sư tổ đi, ngài nhìn ta thế này...” Toàn thân Trương Thi Minh cứng ngắc, bị Tiểu Bạch ôm cánh tay, không dám nhúc nhích.
“Nói cái rắm! Tính tình lão gia tử ngươi không biết sao, ta nếu đi vào cũng phải bị bắt!” Trương Vô Sinh gãi gãi đầu, nói: “Ừm ừm, tiểu cô nương, phi phi, tiểu yêu tinh, phi phi... Dù sao cái gì kia, ta có cách cứu ca ca ngươi đi ra.”
Tiểu Bạch lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “Cửa cũng không đập vỡ được, đánh cũng đánh không lại, có cách nào.”
“Đằng kia, chủ nhân ngươi là Diệp Thiếu Dương, ngươi đi tìm Diệp Thiếu Dương đi, dẫn hắn tới cứu ca ca ngươi.” Trương Vô Sinh nói, “Ca ca ngươi là âm thần, lão gia tử nhiều nhất đem hắn nhốt lại, tuyệt đối sẽ không động vào hắn, ngươi đem Diệp Thiếu Dương dẫn đến.” Quay đầu nhìn thoáng qua bảo tháp, đi đến trước mặt Tiểu Bạch, thấp giọng nói: “Đến lúc đó có thể đàm phán thì đàm phán, đàm phán không được thì đánh...”
Tiểu Bạch mắt sáng ngời, lập tức lo lắng nói: “Lão lỗ mũi trâu này là Địa Tiên, Diệp Thiếu Dương là đối thủ của hắn sao?”
Trương Vô Sinh nghe thấy ba chữ “lỗ mũi trâu”, nhịn không được sờ sờ cái mũi của mình, nói:
“Các ngươi là yêu phó của hắn, hắn khẳng định sẽ toàn lực hỗ trợ, hắn nếu đánh không lại lão gia tử, tự nhiên sẽ đi tìm người khác, tỷ như đem sư phụ hắn tìm đến, đến lúc đó cũng không cần đánh nữa, Thanh Vân Tử tìm lão già đòi người, phần thể diện này lão già hẳn là vẫn nể, đương nhiên ta là đoán, dù sao chỉ có một cái biện pháp này.”
Tiểu Bạch tin không nghi ngờ, bĩu môi, hướng về phía cửa tháp quát: “Lão lỗ mũi trâu ngươi nghe đây, ta bây giờ đi tìm chủ nhân ta đến đây, đến lúc đó đem ngươi hành hung một trận, ngươi chờ cho ta!”
Quay đầu nói với Trương Vô Sinh: “Cảm ơn đại thúc, đến lúc đó ta chủ nhân tới, đem lão lỗ mũi trâu đó đánh ra khỏi Long Hổ sơn, ngươi sẽ là lão đại nơi này rồi!”
Trương Vô Sinh vội vàng xua tay, “Ta chỉ là giúp ngươi mà thôi, việc các ngươi ta mặc kệ, đừng gắp lửa bỏ tay ta, sau này lão gia tử sẽ đem ta bắt vào môn quy hầu hạ...”
Tiểu Bạch cũng không nói nhiều, tiếp tục nói lời cảm tạ, cất bước hướng dưới núi chạy đi.
Trương Vô Sinh nhìn bóng lưng cô, gọi Trương Thi Minh nói: “Ngươi đi cùng cô ấy một chuyến đi, tiểu cô nương này có chút ngố, đến lúc đó đi Mao sơn, lại nói không rõ, bị Thanh Vân Tử trấn áp, vậy là lỗi của ta, vừa lúc ngươi cũng tu hành không sai biệt lắm, đem lần này coi là một lần lịch luyện đi.”
“Cảm tạ Nhị thúc!” Trương Thi Minh nhất thời kích động hẳn lên, nóng lòng muốn thử nói: “Vừa lúc ta cũng sớm muốn kiến thức một phen Diệp Thiếu Dương kẻ gọi là đạo môn kỳ tài, rốt cuộc trâu bò bao nhiêu, Nhị thúc có gì dạy bảo?”
“Dạy bảo cái rắm, cút mau, đừng làm ta mất mặt là được.”
“Nhị thúc bảo trọng!” Trương Thi Minh lập tức đứng dậy đuổi theo Tiểu Bạch, mới vừa đi xa mười mấy bước, một vật đen tuyền rơi vào đầu, theo bản năng đón lấy, thế mà lại là Ngọc Thanh Phất Trần do Trương Vô Sinh dùng.
“Vẫn là câu nói kia, đừng làm ta mất mặt, cút đi!”
Trương Thi Minh xoay người hướng Trương Vô Sinh xa xa vái một cái, đi xuống núi.
Trương Vô Sinh bấm đốt ngón tay tính một hồi, thở dài nói: “Nhân gian sắp loạn, Diệp Thiếu Dương có thể trở thành trụ cột vững vàng hay không còn chưa biết, nhưng Long Hổ sơn ta chung quy cũng cần bỏ ra một phần khí lực.”
Lúc này, Diệp Thiếu Dương và Diệp Tiểu Manh cùng nhau đem một người giấy cuối cùng gấp xong, đối với chuyện đã xảy ra ở Long Hổ sơn, hắn hoàn toàn không biết.
Đem toàn bộ giấy vàng dùng hết, Diệp Thiếu Dương nhìn một mảng mấy chục hơn trăm người giấy, cảm thấy cũng đủ rồi, vì thế bảo Diệp Tiểu Manh tìm đến vài cái túi tiện lợi cỡ lớn, đem người giấy cất hết vào, sau đó vỗ vỗ Tiểu Mã nghiêng người nằm ở trên sô pha ngủ say, ghé vào tai cậu ta la lớn: “Mau dậy cho tôi, đi làm chính sự!”
Vỗ hai cái không tỉnh, Diệp Thiếu Dương cạn lời, lần này phải mệt mỏi bao nhiêu chứ, nâng chân đang định đá lên mông cậu ta, Diệp Tiểu Manh đột nhiên giữ chặt hắn, “Không đúng nha Thiếu Dương ca, anh ấy có phải phát sốt rồi hay không?”
Phát sốt? Diệp Thiếu Dương sửng sốt, lật bả vai Tiểu Mã, nhìn lên trên mặt, cũng không phải, sắc mặt thằng cha này đỏ tới mức có chút tím đi rồi, không đúng... Phát sốt sao có thể sốt thành bộ dạng này?
Lập tức đưa tay sờ về phía đầu Tiểu Mã, nóng rát, nhưng... Diệp Thiếu Dương đột nhiên ngẩn ra, cả kinh nói: “Tại sao có thể như vậy?”
Diệp Tiểu Manh bị dọa giật mình, nói: “Tiểu Mã ca làm sao vậy?”
“Trong mấy kinh mạch lớn trong cơ thể cậu ta, thế mà lại tụ tập rất nhiều cương khí!” Diệp Thiếu Dương ngây ra một lúc, nói.
“Cái này, chuyện này là thế nào?” Diệp Tiểu Manh cũng ngây ra.
Diệp Thiếu Dương chậm rãi lắc đầu, hắn cũng không rõ, nghĩ nghĩ, vẽ một lá Băng Tâm Phù, dán ở trên mặt Tiểu Mã, kết quả cương khí hợp dòng, chỉ chốc lát đã đem Băng Tâm Phù đốt trọi, Diệp Thiếu Dương còn muốn vẽ bùa dán tiếp, chợt thấy thân thể Tiểu Mã giật mạnh một lần, trong miệng khẽ hô ra tiếng.
Diệp Thiếu Dương dứt khoát ngồi xuống ở bên cạnh câu ta, ngón tay đè mệnh môn, phóng thích cương khí, bắt đầu vận chuyển ở trong thân thể cậu ta, cảm giác tình huống trong cơ thể, dần dần phát hiện, luồng cương khí kia trong cơ thể cực kỳ cương mãnh, chậm rãi lưu động ở trong mấy đại kinh mạch, nhưng có một số huyệt vị tắc, cương khí ngưng tụ, tựa như đang xung huyệt.
Diệp Thiếu Dương tay nâng cằm, kinh ngạc nhìn Tiểu Mã: Cậu ta không phải pháp sư, cương khí trong cơ thể từ đâu mà có? Hơn nữa còn tự động vận chuyển xung huyệt? Ở trên thân cậu ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nhớ lại về lúc trước, trước đó Tiểu Mã vẫn an ổn, chỉ là theo mình đi từ đường Diệp gia một chuyến, trở về bộ dạng đã thế này. Trong đầu Diệp Thiếu Dương đột nhiên nảy sinh một cái ý niệm, không lẽ... Cương khí trong cơ thể Tiểu Mã, là hấp thu tự tượng đá phóng thích?