Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 519: Chương 519: Chương 519: Mã Thiên Sư




Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ lại, lúc trước mình lần đầu tiên tiến vào Thiên Sư bài, Tiểu Mã cũng mơ hồ tiến vào, sau đó cùng với mình nhìn thấy tượng thần Diệp Pháp Thiện.

Sau đó... Tiểu Mã sau khi tỉnh lại cũng nói, cậu ta hình như cả người bị cái gì đánh một phát, sau đó liền tỉnh. Mình lúc ấy còn từng hoài nghi, Tiểu Mã và Diệp Pháp Thiện có phải cũng có cơ duyên gì hay không. Hiện tại xem ra, có lẽ thực có khả năng này.&Nghĩ tới đây, Diệp Thiếu Dương cúi người nhìn Tiểu Mã, chậm rãi gật đầu, nói: “Tiểu Mã, rất có khả năng là thể chế linh môi giới chất, loại thể chất này, có thể hấp thu cương khí!”

Diệp Tiểu Manh ngây ra tại chỗ. Đạo pháp của cô không sâu, cũng biết linh môi giới chất là có ý tứ gì, lập tức nhíu mày nói: “Em biết linh môi giới chất có âm dương nhãn, có dễ dàng dẫn quỷ nhập vào, sao còn có loại thể chất có thể hấp thu cương khí này?”&Diệp Thiếu Dương nói: “Linh môi giới chất cũng chia ra rất nhiều loại, không có đơn giản như em nghĩ. Anh từ trên sách từng nhìn thấy, có một loại thể chất có thể hấp thu cương khí, sau khi đủ nhiều, sẽ tự đả huyệt, quán thông kinh mạch...”

Diệp Tiểu Manh đợi một hồi không thấy hắn nói thêm gì nữa, nói: “Sau đó thì sao?”

“Anh cũng không biết, trên sách không viết sẽ thế nào.”

Diệp Bá xen vào một câu: “Sẽ có nguy hiểm không?”

Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, “Cương khí đả huyệt, theo sách sẽ không có nguy hiểm.”

Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, nói: “Tôi vẫn nên nán lại một lúc đi, nhỡ đâu sau khi tôi đi cậu ta xảy ra cái gì ngoài ý muốn, phiền toái sẽ lớn, không bằng Diệp Bá ông hỗ trợ kiếm chút cơm ăn? Cả ngày rồi còn chưa ăn cơm, sắp chết đói rồi.”

Diệp Bá gọi thím Trân tới, bảo bà đi chuẩn bị đồ ăn, Diệp Tiểu Manh vốn định theo vào giúp, kết quả Tam Nương cũng đi vào, biết được chân tướng tử vong của Diệp Tiểu Thước, bà đối với người nhà Diệp Bá không những không oán hận nữa, ngược lại có chút cảm kích, cũng nguyện ý hỗ trợ làm chút chuyện.

Diệp Bá quay đầu trừng mắt nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, nói: “Đừng gọi tôi Diệp Bá, tôi và cậu là thân thích họ gần, tôi là Nhị bá của cậu.”

“Diệp Bá, Diệp Nhị bá có gì khác nhau sao?” Diệp Thiếu Dương buồn bực nói, “Đúng rồi, cứ gọi Diệp Bá Diệp Bá mãi, tôi đến bây giờ còn chưa biết tên đầy đủ của ông là gì.”

Diệp Bá cạn lời: “Tôi vốn tên là Diệp Ba, ở trong thôn bối phận cao một chút, một số vãn bối luôn gọi tôi Diệp Bá, gọi thành quen, liền biến thành hài âm của tên, toàn bộ mọi người đều gọi tôi Diệp Bá, ngay cả người già cũng gọi như vậy, nhưng tôi là Nhị bá của cậu, cậu cần phải gọi như vậy.”

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Cũng gọi ông là bá rồi, vậy mới hay chứ, mỗi người đều thấp hơn ông một bối phận.”

Diệp Bá hừ một tiếng nói: “Thôi đi, tôi sợ giảm thọ.”

Một lát sau, thím Trân và Tam Nương cùng nhau bưng từng món ăn lên bàn, đều là đồ ăn nông thôn, còn có một chậu bánh bao cùng cháo loãng nóng hầm hập.

Diệp Thiếu Dương ăn không chút khách khí, một hơi ăn ba cái bánh bao, uống hai bát cháo đậu đũa, cảm thấy sảng khoái, vỗ vỗ cái bụng, tới bên sô pha, nắm cổ tay Tiểu Mã, dùng cương khí lại lần nữa cảm giác một phen, giật mình phát hiện, ngay trong nửa giờ ngắn ngủn bọn họ chờ cơm ăn cơm này, huyệt vị trong cơ thể Tiểu Mã đã được giải đại bộ phận, cương khí hùng hậu tụ tập ở phụ cận khí hải, đang trùng kích huyệt Khí Hải.

Tiểu Mã nhíu thật chặt hai hàng lông mày, đầu đầy mồ hôi, nhìn qua rất khó chịu.

Diệp Thiếu Dương không nói hai lời, đem cương khí bản thân dẫn vào trong cơ thể cậu ta, hỗ trợ xung huyệt, nửa phút sau, toàn thân Tiểu Mã run lên, huyệt Khí Hải thông, luồng cương khí mạnh mẽ kia tiến vào huyệt Khí Hải, ẩn nấp không thấy nữa...

Tiểu Mã thét lớn một tiếng, chậm rãi mở mắt ra, thở phào một cái, trợn mắt nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, lại nằm thêm một hồi, sắc mặt dần dần khôi phục tự nhiên, lúc này mới ngồi dậy, dùng sức vỗ vỗ đầu, nói: “Tiểu Diệp Tử, tôi đây là làm sao vậy, sao lại ngủ mất?”

Loại chuyện này cũng không có cách nào giấu, Diệp Thiếu Dương vì thế nói sơ qua một lần hiện tượng kỳ quái xảy ra trên thân cậu ta. Tiểu Mã nghe xong chấn động, dang hai tay, nhìn một hồi không có gì khác thường, lại đứng dậy đi vài bước, nhíu mày nói: “Tôi cảm giác không có việc gì cả, chỉ hơi mệt chút, giống như vừa làm xong việc gì tốn sức. Tiểu Diệp Tử cậu nói cương khí cái gì, chuyện là thế nào?”

Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, “Tôi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy loại chuyện này, tôi nào biết tiểu tử cậu là làm sao, dù sao không phải chuyện xấu là được rồi.”

Tiểu Mã gãi gãi đầu, đột nhiên mắt sáng ngời, bắt lấy tay Diệp Thiếu Dương, kích động nói: “Cậu nói sao, sẽ không là tôi cốt cách tinh kỳ, thiên phú tuyệt hảo, lão tổ tông cậu vừa thấy tôi liền thích, cho nên đem công lực cả đời truyền cho tôi, lại thừa dịp tôi ngủ, giúp tôi đả thông Nhâm Đốc nhị mạch...”

Diệp Thiếu Dương liếc xéo cậu ta, “Sau đó thì sao, nhiệm vụ bảo vệ hòa bình thế giới liền giao cho cậu?”

Diệp Tiểu Manh bật cười.

Tiểu Mã không thèm để bụng, nói: “Cái này cũng không chừng, có lẽ tôi ngủ một giấc tỉnh lại, đã thành Thiên Sư?”

“Cậu nằm mơ còn chưa tỉnh à.” Diệp Thiếu Dương oán giận mắng, “Ông đây là tiên thiên chi thể trăm năm mới gặp, còn tu hành mười mấy năm mới thành Thiên Sư, cậu ngủ một giấc trở thành Thiên Sư, vậy tôi còn không bằng mua miếng đậu phụ đập đầu tự sát.”

Tiểu Mã cười hắc hắc, chỉ vào một đĩa đậu phụ rán trên bàn nói, “Chỗ này có đậu phụ, cậu đập đầu đi.”

“Đừng lảm nhảm nữa, dọn dẹp một chút rồi đi mau, trời sắp tối rồi.”

Diệp Thiếu Dương gọi Diệp Tiểu Manh và Tiểu Mã đi cùng, mang theo một túi to người giấy và một đống pháp khí, từ biệt người nhà Diệp Bá, rời khỏi Diệp gia.

Thím Trân tiễn bọn họ đến ngoài cửa lớn, lo lắng nói với Diệp Bá: “Tiểu Manh đi lần này không có gì nguy hiểm chứ?”

“Con gái lớn rồi, muốn làm gì bà cũng không ngăn được.” Diệp Bá hướng bóng lưng Diệp Thiếu Dương bĩu môi, an ủi: “Lại nói có Thiếu Dương, không có chuyện gì đâu, yên tâm đi.”

Thím Trân nhìn bóng người Diệp Thiếu Dương và Diệp Tiểu Manh đi chung, cảm khái nói: “Thiếu Dương đứa nhỏ này, nay cũng thật có tiền đồ, vóc dáng cao, bộ dáng cũng tốt, đáng tiếc nó là cháu họ của ông...”

Diệp Bá nghe ra ý của bà, nhíu mày nói: “Bà cũng đừng nói bậy, Thiếu Dương và Tiểu Manh là không ra huynh muội cùng họ chưa tới năm đời, tuyệt không được.”

Thím Trân âm thầm thở dài.

Trên cả quãng đường, Tiểu Mã cảm xúc cao vút, thỉnh thoảng cười hắc hắc, lẩm bẩm: “Ta là đạo môn Thiên Sư...” Tựa như đã hâm.

Diệp Thiếu Dương mặc kệ cậu ta.

Ba người đi mãi tới trước Lưỡng Giới sơn, lúc này trời còn chưa tối, trong Lưỡng Giới sơn đầy tĩnh mịch, trừ trên không có chút sương mù nhàn nhạt quanh quẩn, nhìn qua cũng không khác gì với khe núi bình thường.

Diệp Thiếu Dương lấy ra la bàn âm dương, xoay gạt một phen, cầm trong tay trái, tay phải lấy ra một cây đinh dài bảy tấc, đi vài bước, liền hướng trên mặt đất đóng xuống một cây, ở trong phạm vi mấy mét vuông tổng cộng đóng xuống hai mươi ba cây đinh dài, sau đó dẫn Tiểu Mã đi trong rừng trúc phụ cận, dùng Mao sơn Diệt Linh Đinh chặt chín đốt trúc.

Mỗi một đoạn đều là nhằm đáy đốt trúc chém đứt, hình thành một cái ống trúc, cầm về chỗ đóng đinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.