Diệp Thiếu Dương dùng xẻng bẹp mang đến xúc bùn, trộn lẫn một bao hồng tiêu và hùng hoàng, đổ nước vào chung bắt đầu trộn, đựng đầy ở trong từng cái ống trúc, dựa theo trình tự ô Cửu Cung dựng thẳng cắm vào trong lòng đất.
Sau đó lấy ra ống mực, ở giữa ống trúc không ngừng kéo ra chỉ đỏ đã bôi chu sa, xoay tròn quấn quanh, sau đó dựa theo quy luật đặc biệt, quấn quanh từng sợi trên hai mươi ba cây đinh dài ở mé ngoài, từ xa nhìn lại, giống như một cây quạt gấp thật lớn. Vòng tròn chỗ “cán quạt”, đó là ô cửu cung bát quái.
Diệp Thiếu Dương nhìn quanh kiểm tra một vòng, không có vấn đề, mới gọi hai người tới, đem những người giấy kia lấy hết ra, cắm từng cái ở trên đinh dài, đầu dưới dùng chỉ đỏ thắt lại. Sau đó chỉ vào trung tâm ô cửu cung, nói với hai người: “Ô cửu cung này cao thấp hai vị là mắt cá Thái Cực, chủ Càn Khôn nhị vị, đợi sau khi tôi đi vào, hai người phân biệt đứng trên hai vị trí này.”
Nói xong từ trong ba lô lấy ra hai cây nến đỏ, giao cho hai người, sau đó đem một đống giấy bản giao cho bọn họ, phân phó: “Đợi sau khi đánh nhau, hai người đem ngọn nến đốt lên, không ngừng hoá vàng mã, đốt từng tờ một, cam đoan lửa không tắt là được.”
Tiểu Mã nói: “Đây là ý tứ gì?”
“Tôi muốn sai khiến âm binh, đương nhiên phải cho bọn họ chút lợi, bằng không ai giúp cậu bán mạng, bọn họ không hiểu tiếng người, tiền giấy ngừng đốt, liền bày tỏ thổi kèn thu binh, bọn họ sẽ lập tức đi.”
Tiểu Mã và Diệp Tiểu Manh nhìn nhau, Diệp Tiểu Manh nhìn những người giấy kia nói: “Thiếu Dương ca, những người giấy này, có phải dùng để âm binh dùng nhập vào hay không?”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, “Nếu trực tiếp để âm binh tham chiến, nhỡ đâu bị đánh chết thì phiền, anh phải giảm mấy trăm năm công đức, để bọn họ bám vào trên thân người giấy, chẳng khác nào có quỷ thân lâm thời, người giấy hỏng, hồn bọn họ cũng có thể an toàn rời khỏi. Mỗi người giấy có sáu mặt, âm binh có thể mượn thân sáu lần.”
Tiểu Mã nói: “Cậu xác định lát nữa nhất định sẽ đánh?”
Diệp Thiếu Dương trợn mí mắt, “Cái này không phải nói lời thừa sao, tôi từng tới một lần, chúng nó biết tôi sẽ đến lần thứ hai, khẳng định đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, buổi tối hôm nay một trận này không thể thiếu, hơn nữa khẳng định sẽ rất kịch liệt.”
Nói xong, giương mắt nhìn sâu trong khe núi, mỉm cười nói: “Mỗi lần đều là đơn binh tác chiến, lần này tôi cũng chơi chiến thuật biển người.”
Diệp Tiểu Manh có chút lo lắng nhìn hắn, nói: “Âm binh có nhiều nữa, cũng không phải pháp sư, một mình anh đi vào không có việc gì chứ?”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, “Chỗ anh không cần lo, hai người chỉ cần thủ tốt nơi này là được.” Nghĩ nghĩ nói, “Lẽ ra có anh ở phía trước chống đỡ, không ai có thể xông đến nơi đây, nếu nhỡ đâu đến, hai người cũng không cần sợ, cùng ô Cửu Cung không phải dễ dàng xông qua.”
Tiểu Mã tiếp một câu: “Nhỡ đâu xông qua được thì làm sao?”
Diệp Thiếu Dương trợn mắt, “Tự mình nghĩ biện pháp!”
“Được rồi, xem ra bản Thiên Sư cũng phải đại khai sát giới rồi.” Tiểu Mã từ trong túi quần lấy ra súng chu sa, lắp sẵn đạn.
Diệp Tiểu Manh nhìn thấy liền sửng sốt, “Anh sao có thể có súng lục, nhưng đối phó quỷ yêu cũng vô dụng mà, cũng không phải cương thi.”
Tiểu Mã cười hắc hắc, đắc ý nói: “Em gái ngốc không biết rồi, cái này của anh gọi là súng chu sa, là chuyên môn đuổi tà ma, chỉ một cái này, bản Thiên Sư không sợ quỷ, cái này cho em mượn dùng đi.”
Diệp Tiểu Manh hừ một tiếng, lấy ra Ngọc Trần Chủ, “Cái này so với khẩu súng đó của anh tốt hơn gấp mười.”
Tiểu Mã tự tìm mất mặt, oán hận nghĩ, để hôm khác nhất định phải nghĩ cách kiếm cái pháp khí ra gì để khoe khoang chút, lại nói như thế nào ta cũng là Thiên Sư, ừm, ít nhất cũng là chuẩn Thiên Sư...
Thừa dịp trời còn chưa tối đen, Diệp Thiếu Dương lại dặn dò bọn họ một số chi tiết phải chú ý, đợi một lúc, sắc trời tối hẳn đi, một luồng oán khí mắt thấy từ sâu trong khe núi chậm rãi lan tràn ra.
Đợi thêm một hồi, có hai quỷ ảnh từ cuối khe núi đi tới, không ngừng đem đèn lồng quỷ treo ở trên cành cây.
Theo từng cái đèn lồng xanh lét sáng lên, soi thấy các phòng ốc xuất hiện ở hai bên của khe núi, suối nước ở giữa cũng bắt đầu chảy, có người ra khỏi nhà, ghé vào bên dòng suối, ăn cỏ Oan Hồn, uống nước Vong Xuyên.
Quỷ Tiên thôn, quả nhiên lại xuất hiện rồi!
“Má nó chứ, nhìn cảnh này là vãi ra quần, cứ như âm phủ.” Tiểu Mã sợ run cả người, mắng.
Diệp Thiếu Dương cố ý nói: “Tôi đi đây, hai vị Thiên Sư, hai người có thể đốt nến rồi.”
Tiểu Mã vừa nghe Diệp Thiếu Dương gọi mình “Thiên Sư”, lập tức hưng phấn vỗ ngực nói: “Tất cả có tôi, cậu an tâm đi đi, không cần không yên lòng.”
Diệp Thiếu Dương mới vừa đi một bước, nghe thấy lời này thiếu chút nữa quỳ.
Triển khai Mao Sơn Lăng Không Bộ, Diệp Thiếu Dương tiến vào khe núi, đến thẳng tòa nhà thím ba trong trí nhớ.
Đã muốn tìm người hỗ trợ, thân thích nhà mình đương nhiên là lựa chọn hàng đầu.
Vốn đang muốn lấy tốc độ thủ thắng, lén tiến vào nhà thím ba, có lẽ có thể tránh một trận đại chiến, kết quả vừa mới vào khe núi, một cái đèn lồng quỷ ở phụ cận liền lay động, một quỷ ảnh trẻ con trong đó phát ra tiếng kêu chói tai, rời khỏi cành cây hướng hắn bay tới.
“Mẹ kiếp, so với ống camera còn hữu dụng hơn!” Diệp Thiếu Dương rút ra Câu Hồn Tác, quật qua, đem đèn lồng quỷ tính cả quỷ ảnh bên trong đồng loạt đánh nát, quay đầu nhìn lại, các quỷ hồn vốn đang khoái hoạt ăn cỏ uống nước kia đều đứng dậy, kinh ngạc nhìn mình.
Diệp Thiếu Dương thẳng sống lưng, vốn định nói mấy câu hung hăng dọa bọn họ đi, không đợi mở miệng, một kẻ chỉ vào hắn hô lên: “Chạy mau, sát tinh kia lại tới nữa rồi!”
Tiếp theo chuyện khôi hài xảy ra: lũ quỷ lập tức giải tán, đều tự chui vào phòng, đem cửa đóng kỹ không đi ra nữa.
“Còn Quỷ Tiên chứ, ta nhổ vào!” Diệp Thiếu Dương cảm thấy cạn lời gấp bội, nhưng như vậy cũng tốt, dù sao mình cũng không muốn đối phó các vong hồn đáng thương này.
Lập tức cất bước hướng nhà thím ba chạy tới, các đèn lồng quỷ đi qua trên đường, mỗi cái đều bay lên, hướng hắn đuổi theo.
Diệp Thiếu Dương không có thời gian lần lượt đối phó chúng nó, cất bước chạy, tới trước nhà thím ba, lúc này mới xoay người, từ trong đai lưng lấy ra một xấp Địa Hỏa Phù vẽ sẵn, ở trên Câu Hồn Tác cách một đoạn dán một tấm, sau khi dán tám tấm, ngẩng đầu nhìn, những đèn lồng quỷ kia cũng tụ tập tràn tới.
“Vừa lúc cho các ngươi hết!” Diệp Thiếu Dương niệm Địa Hỏa Chú, đem Câu Hồn Tác quét ngang ra, tám tờ Địa Hỏa Phù cùng nhau cháy lên, ngọn lửa màu lam trải rộng trên Câu Hồn Tác, tựa như một con rắn lửa, quật ở trên một loạt đèn lồng quỷ.
Đèn lồng quỷ chính là da quỷ anh dệt thành, gặp địa hỏa, lập tức ‘Vù’ một tiếng cháy lên, quỷ anh bị địa hỏa bao vây, muốn ra cũng ra không được, ở trong một mảng tiếng khóc thét lúc trầm lúc bổng, tính cả đèn lồng cùng nhau bị đốt thành tro, quỷ anh chính là con do hai con quỷ sinh ra, ngay cả tinh phách cũng không có.
Diệp Thiếu Dương dùng Câu Hồn Tác đánh rụng số ít vài cái đèn lồng quỷ không bị đốt tới, lúc này mới xoay người đối mặt cửa phòng.
Cửa phòng đóng chặt. Thời gian cấp bách, Diệp Thiếu Dương bất chấp lễ phép, trực tiếp tiến lên đẩy cửa, kết quả phát hiện trên cửa có một đạo quỷ lực cấm chế. Nhưng cấm chế trình độ này ở chỗ hắn còn chưa đủ để vào mắt, thoải mái lấy pháp thuật hóa giải, sau đó đẩy cửa đi vào, hô trước một tiếng: “Thím ba!”