Diệp Thiếu Dương nghe vậy kinh hãi, hắn vốn tưởng Diệp Tiểu Thước và Tuyết Kỳ sẽ lặng lẽ lẻn vào thành Uổng Tử, tìm kiếm người thân của mình, không ngờ gióng trống khua chiêng đánh vào như vậy, hai mặt hàng này không thể không biết hậu quả khi làm như vậy, chẳng lẽ thật sự đã triệt để trầm luân, hoàn toàn không để ý hậu quả?
“Tần Quảng Vương bên kia chưa có động tĩnh?” Diệp Thiếu Dương hỏi.
“Tạm thời hình như chưa ầm ĩ đến bên đó.” Tiểu cô nương đó nói, “Ta cũng không rõ, nhưng hình như địa ngục âm binh đều bị điều ra ngoài rồi, lính thủ thành Uổng Tử không nhiều.”
Diệp Thiếu Dương hơi động tâm, lính thủ thành Uổng Tử điều đi, là vì sao? Nhưng nghĩ lại, chẳng lẽ hai người bọn Diệp Tiểu Thước cố ý chọn chính là lúc này?
“Cảm tạ, ta lập tức đi qua!”
Diệp Thiếu Dương lòng nóng như lửa đốt, cũng không chào hỏi người khác, một hơi lao vào Vong Tình cốc, cảm xúc trong lòng khó bình tĩnh lặp đi lặp lại nghĩ một vấn đề: chẳng lẽ nói trong chí thân của mình, còn có người chưa đầu thai, sinh sống trong thành Uổng Tử? Lui một bước mà nói, dù vậy, Diệp Tiểu Thước —— hoặc là nói là quỷ mẫu sau lưng hắn, lại là làm sao mà biết được?
Ở lúc Diệp Thiếu Dương dọc đường chạy như điên, ở dương gian, trong gian phòng nhỏ xơ xác kia, Diệp Tiểu Manh đang ngồi ở trên mặt đất, nhìn thân thể hắn ngẩn người, trong lòng cầu nguyện Diệp Thiếu Dương chuyến này bình an, đừng xảy ra cái gì ngoài ý muốn, đồng thời cũng khẩn cầu đừng có yêu ma quỷ quái đến thương tổn thân thể hắn.
Đột nhiên tiếng chuông di động vang lên, dọa cô nhảy dựng, cúi đầu nhìn, là di động của Diệp Thiếu Dương đang vang, trên màn hình biểu hiện một chữ “Ngọc”, nhớ tới Diệp Thiếu Dương dặn trước khi đi, vội vàng tiếp, đầu kia điện thoại vang lên thanh âm lạnh lùng của một cô nương: “Tôi đến trấn anh nói rồi, Tương gia đại môn, đi nhà anh như thế nào?”
Diệp Tiểu Manh sửng sốt một chút, nói: “Chào chị, tôi là em gái anh ấy, chị là bạn của Thiếu Dương ca à, chị bây giờ tới đây phải không?”
Đối phương ngừng một chút, nói: “Diệp Thiếu Dương đâu?”
“Đi... Âm phủ rồi.”
“Cái gì!” Cô nương sửng sốt một chút.
“Không không, đừng hiểu lầm, anh ấy là đi âm đi cứu người thân của anh ấy, một câu nói không rõ, tôi đang gác thân thể anh ấy.”
Cô nương ngừng một chút, nói: “Đi chỗ cô như thế nào?”
“Chị...” Diệp Tiểu Manh nhớ tới cô ấy là từ vùng khác đến, hẳn là không lái xe, vì thế nói: “Chị ở bến xe phải không, giờ này không có xe to, chị có thể ngồi xe dù tới đây, nhưng chị một cô nương...”
Đầu kia lập tức nói, “Không sao, cô cứ nói ở đâu đi.”
“Chị bao cái xe đến chợ Ẩn Tiên, đến đầu Diệp gia thôn, sau đó đi về phía bắc... Ừm, nếu chị tìm không thấy gọi điện thoại cho tôi.”
Cô nương đáp ứng một tiếng, cũng chưa nói tạm biệt, đã dập điện thoại.
Diệp Tiểu Manh kinh ngạc nhìn di động, trong lòng nghĩ, cô nương này... Sẽ là người thế nào của Thiếu Dương ca đây?
Đột nhiên, ngoài cửa sổ vang lên một thanh âm quái dị, giống như cái gì va vào trên thủy tinh, Diệp Tiểu Manh vội vàng quay đầu nhìn lại, nhất thời bị dọa giật mình, một khuôn mặt nữ nhân gầy trắng bệch xuất hiện ở ngoài cửa sổ, hướng về phía mình nhếch miệng cười.
Miệng cô ta, răng rụng hết, trong khoang miệng bò đầy sâu bọ nhỏ màu đen, quay cuồng mấp máy, nhìn qua ghê tởm muốn chết.
Quỷ quái! Trái tim Diệp Tiểu Manh lập tức thắt lại.
Nữ quỷ đó ý đồ từ ngoài cửa sổ tiến vào, kết quả ánh đỏ chợt lóe, đánh vào giữa trán cô ta, một dòng máu quỷ bắn vọt ra, hai con mắt của cô ta trực tiếp bị sợi chu sa cắt, hai dòng chất lỏng màu xanh lục theo gò má chảy xuống.
“A ha...” Cô ta mở cái miệng rộng, phát ra tiếng quái dị không biết là khóc là cười, làm da đầu người ta ngứa ngáy, một lát sau, cô ta khụt khịt cái mũi, bắt đầu ngửi khắp nơi ở trên cửa sổ, ngửi mãi tới trên khung cửa, trên khung cửa, có một cửa thông hơi hình chữ nhật nho nhỏ, Huyết Tinh Phù của Diệp Thiếu Dương dán trên cửa sổ thông hơi.
Nữ quỷ mở mồm, không ngừng bò ra sâu bọ màu đen, sau hki nhảy đến trên tường, thân thể lập tức phóng to.
Diệp Tiểu Manh lúc này mới nhìn rõ, lũ sâu bọ nhỏ kia đều mọc một khuôn mặt quỷ bộ dáng khô lâu, không có tứ chi, chỉ có một cái đuôi bộ dáng con giun, vẫy qua vẫy lại, nhìn cực kỳ khủng bố quái dị.
Lũ hắc trùng đó sau khi nhảy đến trên tường, lập tức kích hoạt cấm chế sợi chu sa, ánh đỏ hiện lên, đem quỷ trùng không ngừng giết chết, hóa thành một vũng máu đen, nhưng theo càng nhiều sâu bò bám lên, uy lực sợi chỉ chu sa cũng càng lúc càng yếu.
Trong tay Diệp Tiểu Manh cầm lấy Ngọc Trần Chủ, trong lòng bàn tay toát mồ hôi, cũng không dám đi ra ngoài. Không phải không dám, mà là biết mình một khi ra ngoài, sinh khí tiết ra ngoài, cấm chế Diệp Thiếu Dương lưu lại sẽ mở ra, càng tạo điều kiện cho lũ quỷ trùng kia, cho nên, cô chỉ có chờ đợi, trong lòng lo lắng hy vọng Diệp Thiếu Dương vượt ở trước khi lũ quỷ trùng kia phá hư cấm chế trở về, bằng không cô lo lắng lũ quỷ trùng đó một khi vào nhà, mình sẽ không ứng phó được.
Rốt cuộc, pháp lực trên toàn bộ sợi chỉ đỏ đều bị máu quỷ trùng ăn mòn tiêu hao sạch sẽ, lũ quỷ trùng đó bắt đầu bò đến bên cạnh Huyết Tinh Phù, vây cùng một chỗ, mở cái miệng rộng, phun ra đầu lưỡi màu đen, liếm lá bùa từng lần một...
Diệp Tiểu Manh khẩn trương đứng ngồi không yên, cúi đầu nhìn thoáng qua Diệp Thiếu Dương đang “ngủ say”, lẩm bẩm: “Thiếu Dương ca, anh mau trở lại, mau trở lại đi...”
Diệp Thiếu Dương cũng không biết chuyện đã xảy ra ở nhân gian.
Hắn xuyên qua Vong Tình cốc, nhìn thấy một mảng bóng núi chập trùng thật lớn, một tòa cung điện tọa lạc dưới núi, như là một tòa thành trì cổ đại, diện tích rộng lớn, nhưng ngoài thành sinh trưởng một loại cây cối to lớn, tường thành có một đoạn rất dài thấp thoáng ở phía dưới bóng cây, nhìn không ra dài bao nhiêu. Từ xa nhìn lại, có một loại cảm giác âm trầm.
Có rất nhiều quỷ hồn đi tới đi lui ở trong cổng vòm phía dưới cung điện.
“Đây là điện Diêm Vương sao?” Tiểu Mã mở to mắt, tràn đầy giật mình nói.
“Đây là Phong Đô thành.” Qua Qua nói.
“Có ý tứ gì, có gì khác điện Diêm Vương nhau?”
Lúc này Diệp Thiếu Dương đã cất bước hướng tới cung điện bước đi.
Qua Qua theo phía sau, bị Tiểu Mã quấn không có cách nào cả, đành phải vừa đi vừa giải thích: “Thành Phong Đô chính là trung tâm âm ty, nha môn lớn nhỏ đều ở trong, điện Diêm Vương cũng ở trong, tổng cộng có mười điện...”
Ngoài cửa lớn thành Phong Đô dựng một tấm bia đá thật lớn, toàn bộ tấm bia đá màu đen, vốn bên trên không có chữ viết, nhưng khi bọn họ từ bên cạnh đi qua, Tiểu Mã nhìn thấy bên trên giống như nước gợn hiện ra mấy hàng chữ to:
Vô vi đại đạo, thiên tri nhân tình; vô vi yểu minh, quỷ kiến nhân hình, tâm ngôn ý ngữ, quỷ văn nhân thanh, phạm cấm mãn doanh, địa thu nhân hồn.
Tiểu Mã yên lặng đọc một lần, đột nhiên buồn bực nói: “Không đúng nha, chữ này vì sao là giản thể, hơn nữa hình như là thể chữ mới, chữ của loại địa phương này... Không nên là chữ triện chữ phồn thể sao?”
Qua Qua nói: “Cái này gọi là bia Tâm Cảnh, mỗi người nhìn qua, hình chữ thể chữ bên trên đều sẽ xuất hiện biến hóa, biến thành thể chữ ngươi có thể đọc được, biến hết thành chữ triện cái gì, người hiện đại các ngươi chết xong làm sao bây giờ?”
Tiểu Mã bừng tỉnh đại ngộ, nhíu mày nói: “Nhưng ta còn chưa xem hiểu ở đây viết là ý tứ gì.”
“Quỷ mới biết được.” Qua Qua nói, “Không đúng, quỷ cũng không biết.”