Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 527: Chương 527: Chương 527: Cha đầu to




Qua Qua lớn tiếng trách mắng: “Các ngươi là nán lại đây lâu, ngay cả hai chữ ‘Thiên Sư’ có ý tứ gì cũng đã quên phải không?”

Mấy con quỷ cười lên trào phúng, “Tiểu huynh đệ ngươi lừa gạt ai vậy, ngươi nói Thiên Sư chính là Thiên Sư, Thiên Sư nhân gian tới nơi này làm gì? Cho dù là thật sự Thiên Sư ở đây cũng vô dụng, đừng quên nơi này là chỗ nào.”

“Không cho hít, chúng ta tự mình đi lên hít.” Nói xong, một đám dã quỷ từ chung quanh bọc đánh tới.

Diệp Thiếu Dương thở dài, thản nhiên nói: “Chậm trễ thời gian.”

Từ bên hông rút ra Câu Hồn Tác, hướng hai con quỷ đối diện quét ngang, hai con quỷ đó còn phóng ra quỷ khí chống cự, kết quả chỉ làm Câu Hồn Tác dừng lại trong nháy mắt, liền đè ép xuống, trong nháy mắt va chạm vào hai con quỷ, chúng nó ngay cả kêu thảm thiết cũng chưa kịp phát ra, lập tức hóa thành tinh phách tan đi.

Cùng lúc đó, Tiểu Mã cảm thấy vai trầm xuống, vừa quay đầu, một cái miệng rộng rữa nát ghé lên, dùng thanh âm tràn ngập dụ hoặc nói: “Ngoan, cho ta hít một hơi nha, chỉ một hơi...”

“Hít con mẹ mày!” Tiểu Mã đấm qua một phát, miệng mắng: “Lão tử một quyền đánh cho ngươi thành kẻ ngốc!”

Một quyền đánh vào trên mặt quỷ, tuy không ghê gớm như Diệp Thiếu Dương, một đấm hạ xuống, con quỷ kia cũng phun ra một ngụm máu quỷ, kêu quái dị oa oa hướng phía sau bay ra.

“Đệch, sao tôi lại lợi hại như vậy?” Tiểu Mã nhìn nắm đấm của mình, bị thực lực của bản thân làm chấn động rất lớn, lúc này lại một con quỷ lao lên, Tiểu Mã ngắm nghía lại đấm một phát, đánh trúng cổ họng, đem nó đánh bay, ôm cổ họng ở không trung quay cuồng.

Tinh thần Tiểu Mã phấn chấn, chủ động tiến lên, đấm bằng cả hai tay, đem hai quỷ hồn đang sững sờ đánh bay ra ngoài, trong lòng cảm khái, thì ra cảm giác đuổi tà ma sướng như vậy!

Lúc này Diệp Thiếu Dương đã nhanh chóng giết chết quỷ hồn chắn ở phía trước, đột nhiên dưới chân lay động một chút, vội vàng xoay người hướng phía bên phải nhìn lại, chỉ thấy xa xa bóng tối núi cao kia chớp lên, từ xa nhìn lại, cảm giác giống như có cái gì từ dưới núi chui ra.

“Có đại gia hỏa tới?” Tiểu Mã xoa tay. “Xem bản Thiên Sư.”

Kết quả Diệp Thiếu Dương đạp vào mông cậu ta một phát: “Chạy nhanh đi, sơn yêu đến rồi!”

“Sơn yêu là cái gì?” Tiểu Mã ngẩn ra, “Cậu đánh không lại?”

“Làm gì có thời gian đánh!” Diệp Thiếu Dương giữ chặt cánh tay cậu ta, hướng phía trước chạy như điên. Qua Qua ở phía trước mở đường, ven đường lại có không ít quỷ hồn tụ tập đến.

Ở dưới Diệp Thiếu Dương chỉ thị, Tiểu Mã ven đường không ngừng hướng phía trước rải tiền giấy, lũ quỷ đó xét thấy Diệp Thiếu Dương trước đó biểu hiện ra thủ đoạn đáng sợ, cũng đều rất nể mặt, chỉ muốn cầu tài, không muốn liều mạng, sau khi cầm tiền lập tức thối lui, nhướng ra một con đường.

Rốt cuộc, ba người tới bên cạnh một cây cầu gỗ, cầu là cầu nổi bằng gỗ, Diệp Thiếu Dương nhìn lướt qua đã nhìn ra đây là cầu nổi làm từ gỗ Âm Hòe, âm hòe tránh nước, sẽ không bị nước sông chứa đầy oán khí ăn mòn.

Trước khi lên cầu, Tiểu Mã quay đầu nhìn thoáng qua, một cái bóng thật lớn đang từ dưới chân ngọn núi xa xa chạy như điên đến. Tiểu Mã còn muốn nhìn kỹ, kết quả bị Diệp Thiếu Dương giữ chặt, đi đến trên cầu, lại quay đầu nhìn, giống như nhảy tới một không gian khác, phía sau vẫn là cảnh vật tương tự, nhưng đại gia hỏa kia còn có lũ cô hồn dã quỷ đều không nhìn thấy nữa.

Ở trên cầu, đi đến một nửa, bên cầu trống rỗng phía trước đột nhiên xuất hiện mấy bóng người, đều là quỷ sai trang phục áo vải, một tên bộ dáng đầu lĩnh đội nón đen tiến lên một bước, quát lớn: “Hà kiều trọng địa, cô hồn dã quỷ chớ tới gần!”

Qua Qua vượt lên một bước lao tới nói: “Thiên Sư giá lâm, có chuyện quan trọng xử lý, xin cho đi.”

Mấy tên quỷ sai ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương cũng không nói nhiều, từ trong túi lấy ra Thiên Sư bài, lấy cương khí kích phát, phóng ra một đạo tử khí.

Thứ này không làm giả được. Mấy tên quỷ sai chắp tay hành lễ, không nhiều lời, lui qua một bên.

Ba người bọn Diệp Thiếu Dương xuống cầu, tiếp tục bước nhanh, dọc theo đường đi gặp được không ít quỷ hồn, ăn mặc có hiện đại, cũng có cổ đại, có trên vai vác tảng đá, có đang nâng cọc gỗ, nhìn thấy ba người bọn Diệp Thiếu Dương, đều ném đến ánh mắt tò mò, sau đó vội vàng rời khỏi.

Tiểu Mã lập tức hướng Qua Qua hỏi lai lịch đám quỷ này, Qua Qua giải thích, những kẻ này đều là quỷ dịch, giống nông dân công nhân ở nhân gian, đều là ở lại âm phủ làm việc.

“Âm phủ có thể có việc làm gì?” Tiểu Mã tò mò nói.

“Thiếu gì việc chứ, công trình thuỷ lợi này, bắc cầu làm đường này, tu sửa cung điện này, không phải đều cần quỷ đi làm, bằng không ngươi bảo đám quan lão gia tự mình động thủ?”

Tiểu Mã nghe xong càng thêm giật mình: “Quỷ không phải có thể biến pháp thuật sao, việc này không phải là chuyện biến cái pháp thuật sao, sao còn cần người ta tự mình động thủ?”

Qua Qua lườm cậu ta, “Ngươi nghĩ nhiều rồi, quỷ thuật chỉ hữu hiệu đối với vật sống, thứ khác đều giống nhân gian, tỷ như xây nhà, cũng là từng viên gạch từng miếng ngói dựng lên.”

Trong lúc nói chuyện đã tới dưới chân một ngọn núi nhỏ, bên cạnh có rừng cây, Diệp Thiếu Dương dẫn đầu đang muốn thông qua, mấy đứa bé đẩy ra bụi cỏ bay ra, hung tợn nói: “Làm gì!”

Qua Qua huýt sáo, dùng giọng đắc ý nói: “Ngay cả lão đại của các ngươi cũng không nhận ra?”

Mấy tiểu quỷ sửng sốt, quay đầu nhìn, lập tức mặt mày hớn hở, thân thiết chen lên.

Trong bụi cỏ không ngừng có tiểu quỷ chui ra, trong đó một đứa sau khi chui ra, trực tiếp lao về phía Diệp Thiếu Dương, miệng hờn dỗi kêu lên: “Lão ba, ngài đã đến rồi!”

Diệp Thiếu Dương bị nó gọi như vậy, hai chân mềm nhũn, nhìn chăm chú, có chút quen mặt, đột nhiên nhớ tới là Thất Bảo, tiểu quỷ mà Trang Vũ Nịnh nuôi, ngây ra tại chỗ nói: “Ngươi sao lại ở đây?”

Thất Bảo vui vẻ bổ nhào vào trong lòng hắn, nói: “Cái này còn may mà có lão ba nha, lúc trước Thôi Phủ Quân đọc thư của ngài, nể mặt, để con làm quỷ dịch, trách nhiệm chính là theo bọn họ cùng nhau trông coi Vong Tình cốc này, lão ba và lão mụ kết hôn chưa, mẹ con bây giờ thế nào?”

Diệp Thiếu Dương bị một câu một cái “lão ba” của nó gọi làm cảm thấy cạn lời gấp bội, đành phải đổi đề tài, nhìn mấy tiểu quỷ kia nói: “Các ngươi đều làm giám thị ở đây?”

Qua Qua đáp: “Đúng vậy, bọn nó đều đang chờ luân hồi, tạm thời làm việc này.” Nhìn thoáng qua Thất Bảo, nói, “Đứa con này của ngươi không tệ đâu, mỗi ngày vác tên tuổi ngươi lăn lộn khắp nơi, không ai dám trêu vào, lúc ta không có mặt, nó đã thành thủ lĩnh của chúng.”

Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ, sớm biết sẽ như vậy, còn không bằng đem nó đưa đi luân hồi cho xong, miễn cho ở âm phủ bại hoại thanh danh mình.

Tiểu Mã vỗ vỗ bờ vai hắn, cười nói: “Tiểu Diệp Tử cậu trâu bò nha, người ta tốt xấu kết hôn mới thích làm cha, cậu bây giờ còn chưa kết hôn, con đã lớn như vậy...”

Diệp Thiếu Dương liếc xéo cậu ta một cái, không đợi mở miệng, Qua Qua hỏi đám tiểu đệ kia của nó: “Tình huống thế nào rồi?”

Một tiểu cô nương nói: “Hai kẻ đó đã xông vào Phong Đô đại thành, đang chiến đấu với âm binh, ý đồ đánh vào thành Uổng Tử, nhưng tạm thời bị chặn, trong thời gian ngắn hẳn là không có việc gì.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.