Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 526: Chương 526: Chương 526: Bờ sông Ấm Thủy




Diệp Thiếu Dương nhìn cậu ta nói: “Có cái gì không đúng?”

“Đây không phải vật của dương gian sao, sao có thể đưa đến âm phủ?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Quần áo cậu mặc trên người cũng là đồ dương gian, vì sao có thể mang xuống?”

Tiểu Mã giật mình, cúi đầu nhìn trên người, nói: “Đúng rồi, vì sao?”

Diệp Thiếu Dương vừa đi vừa nói chuyện: “Người ta sau khi chết, đồ gần sát thân thể đều có thể đưa tới âm phủ, nhưng cũng là thay đổi một loại hình thức, hơn nữa tôi là Thiên Sư, tôi có thể mang rất nhiều thứ tiến vào, không chịu không gian hạn chế, bằng không một thân pháp khí này của tôi làm sao bây giờ, đến âm phủ chẳng lẽ đánh tay không với bọn hắn?”

Tiểu Mã nhìn thân thể của mình, có một loại cảm giác như đã qua mấy kiếp, thở dài: “Thì ra tôi đã thành quỷ hồn...”

Lần đầu tiên tới âm phủ, cảm thụ được tất cả cái này, đối với Tiểu Mã mà nói, loại cảm giác này khá quái dị, trong đó mang theo một tia ngạc nhiên.

Diệp Thiếu Dương dẫn hai người rất nhanh xuyên qua rừng cây, đối diện xuất hiện một dòng sông, nước sông xanh biếc, phản xạ ánh trăng, nhìn qua âm u thê lương, có chút dọa người.

Qua Qua vừa thấy đã kêu lên: “Đến sông Ấm Thủy rồi, lúc này tôi có thể tìm được rồi!” Quay đầu nói với Diệp Thiếu Dương, “Lão đại đi mau, dọc theo bờ sông một hơi đi đến hạ du, qua một cây cầu, đến bờ nam sông Ấm Thủy, cách đó không xa chính là thành Uổng Tử.”

Diệp Thiếu Dương lập tức đẩy nhanh bước chân đi đến. Tiểu Mã theo sau, nhìn quanh, nói: “Mọi người đều nói sau khi chết phải đi đường suối vàng trước, qua cầu Nại Hà phải không, đây là đường suối vàng?”

Qua Qua quay đầu nói: “Cái gì vậy, đường suối vàng là người ta sau khi chết đi, đây là cửa phụ do lão đại dùng Thiên Sư pháp lực mở.” Thấy cậu ta không hiểu, lại bổ sung một câu, “Là tựa như cửa lớn kia, chúng ta bây giờ đi là một cái cửa hông, ngươi lý giải như vậy là được rồi.”

Tiểu Mã gật gật đầu, đi sát bờ sông, đột nhiên nghe thấy “Phành” một tiếng, một thứ giống như con giun từ trong nước sông nhảy ra, mở ra cái mồm to như chậu máu, hướng cậu ta bổ nhào tới, miệng giống đóa hoa chia làm bốn cánh hoa, răng mọc san sát, nhìn qua đặc biệt khủng bố.

Kết quả quái vật này còn chưa tới trước mặt, đã bị Diệp Thiếu Dương dùng Câu Hồn Tác quật trở về, ngã vào trong nước.

“Cái gì vậy!” Tiểu Mã vội vàng hướng bên cạnh lui lại mấy bước, kinh hãi hỏi.

“Một ít tinh quái mà thôi.” Diệp Thiếu Dương vừa mới dứt lời, nơi tinh quái kia rơi xuống, khơi dậy tầng tầng bọt sóng.

Tiểu Mã ban đầu cho là sóng nước, kết quả nghe thấy một đợt thanh âm gào khóc thảm thiết từ trong nước sông truyền đến, nhìn chăm chú, nhất thời bị dọa hai chân như nhũn ra: nào phải bọt sóng gì, mà là có một số quỷ quái bộ dạng khủng bố, ở trong sông không ngừng phập phồng, một đám dùng ánh mắt hung ác mà oán độc nhìn mình, tựa như muốn đem mình nuốt sống vào.

Nhưng nước sông đối với chúng nó mà nói như một tầng lưới trong suốt, vô luận chúng nó lao lên cao bao nhiêu, tầng ngoài nước sông luôn đội ở trên đỉnh đầu bọn nó, tiếp theo liền chìm xuống, lại một lần nữa nhảy lên, lần lượt vô ích, không thể đột phá nước sông trói buộc.

“Đây, đây là chuyện gì!” Tiểu Mã nào từng gặp trường hợp quỷ dị như vậy, kinh hãi hỏi.

“Những thứ này đều là hà hồn, là địa ngục u hồn bị Hà Bá phong ấn ở trong sông Ấm Thủy, dùng để ngăn hai bờ sông Ấm Thủy.” Diệp Thiếu Dương không có tâm tình mở miệng, Qua Qua liền thành người hướng dẫn, giải thích cho Tiểu Mã, “Bất cứ hồn phách nào muốn từ trên sông vắt ngang qua, đều sẽ bị chúng nó cùng nhau xé nát, ngã vào trong sông.”

Tiểu Mã nghe xong kinh hãi, hỏi: “Cái này là vì sao? Không có ai quản sao?”

Qua Qua lườm cậu ta, “Quỷ Vực lớn như vậy, cô hồn dã quỷ vô số, âm ty quản được sao, có những hà hồn này ở trong sông, vừa lúc đem Quỷ Vực chia làm hai nửa, bọn họ chỉ cần phái binh bảo vệ đầu cầu, không cho quỷ hồn tùy tiện xuyên qua là được.”

Tiểu Mã lại hỏi: “Bờ nam cùng bờ bắc sông Ấm Thủy, có cái gì khác nhau sao?”

Qua Qua cười hắc hắc: “Bờ nam sông thuộc âm ti quản hạt, bờ bắc ư, hắc hắc... Ngươi vẫn là không cần thiết biết.”

Tiểu Mã còn muốn hỏi rõ, đột nhiên cảm giác được trong bụng có chút nóng lên, vì thế bắt lấy cánh tay Diệp Thiếu Dương, hỏi hắn đây là làm sao vậy.

Diệp Thiếu Dương nghe vậy kinh ngạc, bắt lấy cổ tay cậu ta, dùng cương khí cảm giác một phen, kết quả phát hiện huyệt Khí Hải cậu ta mở ra, theo cậu ta hít thở, không ngừng hấp thu từng tia oán khí lơ lửng ở trong không khí phụ cận. Trong lòng không khỏi kinh hãi, Tiểu Mã này, ở dương gian hấp thu cương khí, đến âm phủ lại hấp thu oán khí, chẳng lẽ thể chế linh môi giới chất cậu ta mạnh tới mức có thể âm dương nhị khí đồng thể song tu hay sao?

Lập tức hỏi: “Cậu cảm giác thế nào?”

Tiểu Mã thở hổn hển, nói: “Chính là cảm giác thân thể căng lên, cả người đều là khí lực, cảm giác giống như bẹp người.” Nói xong quay đầu nhìn về phía Qua Qua.

Qua Qua bị cậu ta nhìn làm sửng sốt, “Làm gì, muốn động thủ với ta à, ngươi nếu dám động thủ, ta đem ngươi ném xuống sông Ấm Thủy!”

Tiểu Mã cạn lời, vội vàng dời ánh mắt.

Đi chưa được bao xa, một số quỷ ảnh hình thái khác nhau đối diện bay tới, có con toàn thân sưng, có con chỉ là một bộ xương khô, toàn thân bị quần áo rách bao lấy, xa xa bay đến.

“Đằng sau cũng có!” Qua Qua thấp giọng nhắc nhở.

Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã xoay người nhìn lại, phát hiện trừ một bên bờ sông, mấy phương hướng còn lại đều có cô hồn dã quỷ lục tục bay tới.

“Đây là chuyện gì!” Tiểu Mã hỏi.

“Chúng ta là sinh hồn, trên thân có dương khí, chúng nó là bị dẫn tới.” Qua Qua nói, “Hồn phách bọn này không được đầy đủ, đầu óc cũng không quá bình thường, khá là phiền toái.”

Diệp Thiếu Dương không thèm nhìn, tiếp tục đi về phía trước, đám cô hồn dã quỷ kia cũng đẩy nhanh tốc độ bay tới, sau đó tập kết đến phía trước, ngăn trở đường đi của ba người.

Tiểu Mã nhìn chăm chú, lũ cô hồn dã quỷ đó bộ dáng gì cũng có, có trên mặt sinh giòi, có trong mắt chảy máu, có trên đầu đội nửa viên gạch, còn có thân thể không biết bị cái gì xé rách, chỉ còn lại có nửa thân thể, trong khoang bụng nội tạng màu sắc rực rỡ vặn vẹo với nhau, chậm rãi mấp máy, nhìn qua vô cùng ghê tởm.

“Đệch, thế này có thể trực tiếp đi tham gia vũ hội hoá trang Halloween.” Tiểu Mã che miệng ba nói.

“Bớt nói nhảm, rải tiền!” Diệp Thiếu Dương quay đầu nói với Tiểu Mã.

Tiểu Mã sửng sốt, mới biết được mình ôm một đống tiền giấy, là cần dùng ở nơi này, vì thế nắm lên một vốc tiền giấy rải ra ngoài.

Diệp Thiếu Dương lấy ra chuông kinh hồn, bắt đầu lay động, nói: “Thiên Sư mượn đường, biết điều cầm tiền lên đường, không được ngăn cản!”

Sau khi nói xong, rất nhiều quỷ hồn tiến lên, một người nhặt lên mấy tờ tiền giấy, nhẹ nhàng rời khỏi, nhưng ít ra còn có một nửa sau khi nhặt tiền giấy, vẫn đứng, hướng Diệp Thiếu Dương cười âm trầm.

“Cho bọn hắn thêm một chút!” Diệp Thiếu Dương ra lệnh.

Tiểu Mã đành phải rải thêm một vốc tiền giấy ra, mắng: “Mau cầm tiền đi đi, đừng ở chỗ này chặn đường, bằng không giết chết các ngươi đó!”

Lại có một số quỷ cầm tiền, hài lòng rời khỏi.

Nhưng vẫn có mấy con quỷ chắn ở phía trước không đi, một con quỷ bước lên trước, xoa xoa hai tay cười nói: “Tiền chúng ta cần, nhưng các ngươi đến từ dương gian, trên người mang theo chút dương khí, để chúng ta hít một hơi đi, chỉ một hơi thôi, chúng ta sẽ thả các ngươi đi qua...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.