Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 525: Chương 525: Chương 525: Đi âm ty cứu cha




Qua Qua nói: “Việc này thật sự rất khẩn cấp, ngươi có biết, có hai con quỷ tiến vào âm ty, đi tìm vong hồn cha mẹ ngươi hay không?”

Cảm xúc Diệp Thiếu Dương chấn động mạnh, vội vàng truy hỏi: “Ngươi làm sao mà biết được?”

Qua Qua gãi da đầu nói: “Ta khoảng thời gian này luôn luôn lăn lộn ở Quỷ Vực, trước đó nhìn thấy hai kẻ này xông vào, sau khi nghe ngóng mới biết được là việc này, vội vàng đến thông báo ngươi.”

“Nghe ngóng?” Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói, “Nghe ngóng như thế nào?”

Qua Qua nói: “Bọn họ không phải từ minh đạo đi vào, nhắm chừng là sợ dẫn tới chú ý, mà là dọc theo sông Ấm Thủy đi qua, dọc đường gặp được cửa ải du hồn, dựa theo quy củ mua đường, nói ra ý đồ đến, vừa lúc ta có bạn hữu ở trong, hỏi ra đại khái, hắn biết quan hệ của ta với ngươi, cho nên chờ bọn hắn đi rồi, lập tức cho ta biết...”

Diệp Thiếu Dương nghe vậy kinh hãi, “Hai kẻ đó, bây giờ đã đến nơi nào?”

“Đang trên đường đi hướng âm ti, nhắm chừng lúc này cũng đến rồi.” Qua Qua nói, “Lão đại ta lập tức dẫn ngươi đi xuống, giết chết bọn chúng.”

Diệp Thiếu Dương tỉnh táo, suy nghĩ nói: “Nơi này không an toàn, về trong thôn trước rồi nói sau.”

Sau khi đem pháp khí thu thập, Diệp Thiếu Dương chạy như điên, Tiểu Mã và Diệp Tiểu Manh biết tình huống khẩn cấp, cũng đều sải bước, đi theo phía sau hắn, tới phụ cận Diệp gia thôn, Diệp Thiếu Dương chưa vào thôn, ngược lại hướng thôn cũ dưới núi đi đến, tùy tiện tìm một nhà không có ai ở, đá văng cửa sân, xông vào trong nhà chính.

“Tiểu Diệp Tử, cậu đến đây làm gì?” Tiểu Mã kinh ngạc nói.

“Tôi cần đi âm ty, sau khi hồn phách rời cơ thể, sợ có quỷ yêu đến công kích thân thể của tôi, đến lúc đó thương tổn tới người vô tội thì phiền toái.” Diệp Thiếu Dương lấy ra một đống pháp khí, bắt đầu bày trận ở trên mặt đất.

Diệp Tiểu Manh cả kinh nói: “Sẽ có quỷ yêu đột kích cậu sao?”

“Chỉ mong không có, nhưng cũng không dám cam đoan, dù sao cách Quỷ Tiên thôn gần như vậy.” Diệp Thiếu Dương bố trí xong trận pháp, tới ngoài phòng, ở trên tường từ trên xuống dưới, dọc theo chân tường đóng mấy cây đinh dài, sau đó lấy ra ống mực, đem chỉ đỏ treo lên, tổng cộng quấn lên ba sợi, đem cửa sổ và cửa đều phong tỏa, tiếp theo vẽ ra một lá Huyết Tinh Phù, dán ở trên khung cửa.

Lúc này mới lui đến trong phòng, than thở: “Diệp Tiểu Thước và Tuyết Kỳ đều đã xuống địa phủ, quỷ mẫu hẳn là không rời khe núi, tiểu quỷ tiểu yêu bình thường tới đây, không đột phá được phong ấn, hẳn là an toàn.” Ngẩng đầu nói với Diệp Tiểu Manh và Tiểu Mã: “Hai người thủ ở đây, nhỡ đâu thực có quỷ quái đột phá cấm chế, hai người cũng có thể giúp tôi ngăn cản một lúc.”

Nói xong lấy ra một cái bát to, đặt trên mặt đất, sau đó lấy ra Long Tiên Hương, dùng phù hỏa đốt, hòa tan sau đó nhỏ dầu ở trong bát.

Sau khi đón non nửa bát, Diệp Thiếu Dương lấy ra một sợi chỉ đỏ, ngâm trong dầu, sau đó khoanh chân ngồi xuống, cầm bát ôm vào trong lòng, ngẩng đầu nói với hai người: “Cái này gọi là mệnh đăng, nối liền mệnh hồn tôi, đợi tôi trước khi đi lại đem đèn đốt lên, lửa đèn chẳng khác nào là thần niệm của tôi, lửa nếu tắt, tôi sẽ không về được. Hai người nhất định phải giúp tôi thủ hộ tốt.”

Tiểu Mã vừa nghe liền nói: “Cậu yên tâm đi, Tiểu Manh đợi lát nữa tìm thứ gì đem nó đậy lại, chỗ này cũng không có gió, không có việc gì.”

Diệp Thiếu Dương trợn mắt lên, nói: “Gió dương gian thổi không tắt được mệnh đăng, thân thể tôi thừa nhận tất cả âm thuật thương tổn, đều sẽ chuyển dời đến trên mệnh đăng, mệnh đăng tắt, mệnh hồn diệt, nhớ kỹ.”

Nói xong muốn làm phép, Tiểu Mã đột nhiên giữ chặt hắn, hai mắt tỏa sáng nói: “Tôi còn chưa từng đi địa phủ đâu, Tiểu Diệp Tử, cậu dẫn tôi đi cùng đi!”

“Tôi không phải đi chơi! Là làm chính sự!” Diệp Thiếu Dương quát.

“Đúng vậy, tôi có thể cậu mà, đừng quên tôi hiện tại cũng rất lợi hại, cũng có thể bằng được nửa Thiên Sư.”

Chưa đợi Diệp Thiếu Dương mở miệng, Qua Qua nói: “Lão đại ngươi dẫn hắn đi đi, trên đường giúp ngươi rải giấy vân vân, ta cần ở phía trước mở đường, không rảnh giúp ngươi.”

Diệp Thiếu Dương hơi động tâm, nói: “Được rồi, tôi mang cậu đi, Tiểu Manh thủ ở đây.” Diệp Thiếu Dương nhìn cô, nói: “Em nhớ kỹ, chuyện này làm hết sức là được, nhỡ đâu quỷ yêu tới quá mạnh mẽ, em không phải đối thủ, em không cần lo cho anh, tự mình chạy trốn quan trọng hơn.”

Diệp Tiểu Manh lắc đầu, kiên định nói: “Em sẽ không chạy, tin tưởng em, nếu thực đến một bước đó, em cùng chết với anh, hồn phách đi xuống hướng anh tạ tội.”

Diệp Thiếu Dương thở dài, biết không thuyết phục được cô, vì thế kéo Tiểu Mã cùng nhau ngồi xuống, đang muốn làm phép, đột nhiên nghĩ đến một sự kiện, từ trong túi lấy ra di động, giao cho Diệp Tiểu Manh, nói: “Anh có mấy người bạn đang chạy tới, nếu bọn họ gọi điện thoại tới, em nói cho bọn họ địa chỉ, bảo bọn họ chờ anh.”

Diệp Tiểu Manh gật gật đầu, cắn môi nói: “Thiếu Dương ca, các anh cẩn thận!”

Diệp Thiếu Dương cười cười, đem một đống lớn giấy vàng làm người giấy chưa dùng hết đặt ở trong lòng Tiểu Mã cầm, sau đó cắt đầu ngón tay, nhỏ ba giọt máu ở trên một tờ linh phù, gấp thành hình lục giác, ghé vào bên miệng, thổi một hơi, hướng phía bắc ném đi, còn chưa rơi xuống đất, linh phù mở ra, một luồng tử khí lan tràn ra, chờ tử khí tan đi, trên tường bỗng dưng xuất hiện một bóng ma tối tăm, hình dạng giống một cánh cửa.

“Âm đạo mở rồi, ta đi trước!” Qua Qua nói xong bước nhanh qua, thân thể xuyên qua bóng ma, biến mất không thấy.

“Cánh cửa này thông đến âm phủ?”

Tiểu Mã ý đồ đứng dậy, Diệp Thiếu Dương giữ chặt cậu ta, nói: “Cậu đi làm gì?”

“Không phải cần đi vào sao?” Tiểu Mã rất buồn bực.

“Thân thể cậu đi qua, không sợ đập đầu vào tường?” Diệp Thiếu Dương bắt lấy cổ tay tay phải cậu ta, nhắm mắt lại, niệm một lần chú ngữ, hồn phách rời cơ thể, đem hồn phách Tiểu Mã từ trong thân thể cậu ta lôi ra, bước nhanh đi qua ****.

Thân thể hai người lập tức cúi đầu, không nhúc nhích giống người chết, mệnh đăng trong lòng Diệp Thiếu Dương sáng lên, thần niệm Tiểu Mã bị Diệp Thiếu Dương lấy tay dẫn dắt, hai người xài chung một cái mệnh đăng.

Sau khi tiến vào, Tiểu Mã chỉ cảm thấy gió lạnh gào thét bên người, bốn phía tối đen, cái gì cũng không nhìn thấy, như xuyên qua trong một mảng hư không, chỉ có thể nắm chặt tay Diệp Thiếu Dương, sợ tụt lại phía sau.

Loại cảm giác này duy trì khoảng mười giây, Tiểu Mã mới cảm thấy hai chân hạ xuống đất, mở mắt nhìn, mình đang ở trong một cánh đồng hoang trống trải, trên đất cỏ cây xơ xác, cách đó không xa cũng có bóng núi cùng rừng cây, nhìn qua không sai biệt lắm với nhân gian, ngẩng đầu nhìn, trên trời treo một vầng trăng tròn, ánh sáng có chút đỏ lên, sáng hơn ánh trăng nhân gian, tuy là đêm, nhưng tầm mắt cũng rất khá, có thể nhìn thấy nơi rất xa.

“Đây... Chính là âm phủ?” Tiểu Mã run rẩy nói.

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, lấy ra la bàn âm dương, pháp khí này có thể khám định âm dương, ở âm phủ cũng có thể dùng, lập tức gập vài cái, căn cứ kim đồng hồ tìm đúng hướng chính Bắc, đi qua.

Qua Qua cũng lập tức theo sau.

Tiểu Mã cầm một xấp lớn giấy bản, đuổi theo, cúi đầu nhìn giấy bản trong lòng hỏi: “Chúng ta không phải quỷ hồn sao, sao đem thứ này cũng mang xuống?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.