Tinh thần hai người Tiểu Mã và Diệp Tiểu Manh lâm vào hoảng hốt, trên mặt mang theo bi thương, không biết bị tiếng ca dẫn dụ, tiến vào trong hồi ức một kiếp nào.
“Thật sự là oan gia.” Diệp Thiếu Dương tới giữa hai người, tách ra hai tay, phân biệt đè đỉnh đầu hai người, đem cương khí phóng thích, tiến vào trong cơ thể, mới phát hiện mấy đại kinh mạch trong cơ thể Diệp Tiểu Manh đều bị oán khí ăn mòn, mệnh ở sớm tối, trong khí hải Tiểu Mã lại có một luồng khí bất khuất, chống cự lại oán khí.
Trong lòng Diệp Thiếu Dương kinh hãi, nhưng không rảnh để ý quá nhiều, đem thần thức mình dẫn vào trong cơ thể Diệp Tiểu Manh, xua đuổi oán khí, lúc này, quỷ ma âm lại nổi lên.
Trong lòng Diệp Thiếu Dương kinh hãi đến cực điểm: nữ quỷ này tu vi mạnh bao nhiêu, có thể hát đến canh bốn... Một dòng điện lướt qua trong lòng hắn, chẳng lẽ, ả chính là quỷ mẫu! ! !
Tiếng ca đã nổi lên, Diệp Thiếu Dương cũng không dám nghĩ tiếp, niệm lên Tĩnh Tâm Chú, dùng thần thức bảo vệ tâm mạch Diệp Tiểu Manh, mình bên này lại không rảnh để ý.
“Tứ canh canh vô vọng, thiên nhai quy đồ hoạn vô thường, thành lâu thượng, xao tứ cổ, tinh di đấu chuyển. Tư lượng khởi, đương nhật lý, mãng ngọc triêu thiên. Như kim biệt long lâu, từ phượng các, thê thê cô quán. Kê thanh mao điếm lý, nguyệt ảnh thảo kiều yên. Chân cá mục đoạn trường đồ dã, nhất vọng nhất hồi viễn.”
Diệp Thiếu Dương sắc mặt trắng bệch, theo tiếng ca phiêu diêu, mồ hôi như hạt đậu không ngừng từ trán rơi xuống, nếu không phải bận tâm Diệp Tiểu Manh, lấy pháp lực của hắn, tự bảo vệ mình tuyệt đối không có vấn đề, nhưng Diệp Tiểu Manh nơi đó chia sẻ tuyệt đại bộ phận pháp lực thần uy của Tĩnh Tâm Chú, Diệp Thiếu Dương dựa hết vào một chút tàn niệm chống cự, dần dần không duy trì được, thần thức bắt đầu theo tiếng ca phiêu diêu, như trở lại Diệp gia thôn, thấy được phụ thân khi còn bé...
Đạo tâm hắn kiên định, thần như bàn thạch, nhưng hôm nay nghe nói tin tức Kim Đồng Ngọc Nữ đi âm phủ tìm kiếm người thân mình, đây là điểm yếu duy nhất của hắn, ở dưới lời hát canh bốn ảnh hưởng, tâm cảnh cũng bắt đầu bất định...
Nữ quỷ là khi nào bắt đầu hát ca từ canh năm, hắn đã không chú ý, ca từ như khóc như kể kia, từng chữ một truyền vào trong tai:
“Canh năm hoang vắng nhất, người quỷ chẳng nhìn nhau... Nhốn nhốn nháo, người xô đẩy, thời tiết canh năm. Đang trời đông giá rét, gió lạnh thấu xương, sương thấm áo người chiến chinh. Canh hà nhân, hiệu ân cần, nóng lạnh đan xen. Đi theo là bóng trăng lạnh, ngựa hí lên. Tựa như hoang vắng, thật không bằng chết!
Canh năm đến, khúc hết âm tan người đoạn trường, luân hồi ba ngàn lần, thuật không vào ly thương. Chân trời một đường lục bình, sinh vô luyến, tử vô cừu, thoáng như phù du kia, sáng sinh ra, chiều đã chết, đi uổng một hồi hồng mộng, đại mộng rồi sẽ tỉnh, hoang vắng như vậy, thật không bằng chết...”
Trong lúc ngây ra, Diệp Thiếu Dương dựa vào một bản năng, vẫn dùng thần thức thủ hộ Diệp Tiểu Manh, bản thân hắn lại lâm vào trong hư không vô tận, như thấy được cha mẹ người thân bị lệ quỷ đòi lấy, xích sắt quấn thân, khổ hình gia tăng, vô tận bi thương, mình lại chỉ là một luồng hồn phách, cách núi nhìn nhau, không thể cứu giúp, loại thống khổ bị phóng đại đó làm Diệp Thiếu Dương cực kỳ bi thương, ca từ kia còn từng lần quanh quẩn ở bên tai: hoang vắng như vậy, thật không bằng chết!
Thân là Thiên Sư, ngay cả vong hồn người thân cũng không thể bảo hộ, có mặt mũi nào đứng ở thế gian. Mình là Thiên Sư tôn quý, thẹn làm người. Thật không bằng chết, vậy... Chết đi.
Diệp Thiếu Dương nản lòng thoái chí, ở dưới sự cực độ áy náy, giơ lên Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, hướng cổ mình cắt...
“Lão đại đừng!” Một tiếng rống to đâm vào màng tai, như trống chiều chuông sớm. Diệp Thiếu Dương đột nhiên giật mình một cái tỉnh lại, phát hiện tay mình nâng Long Tuyền Kiếm, đưa ngang trên cổ, thiếu chút nữa đã cứa xuống, vội vàng buông bảo kiếm, hít sâu một hơi, quần áo bị mồ hôi lạnh ướt đẫm bị gió đêm thổi qua, toàn thân lạnh rùng mình, người càng thêm tỉnh táo, đột nhiên đứng dậy, ngẩng đầu nhìn lại.
Oán khí đã tan, nữ quỷ cũng không thấy bóng dáng.
Lúc này đã... Đi rồi? Không đánh đã đi?
Diệp Thiếu Dương đột nhiên hiểu: mình thân ở ngoài Lưỡng Giới sơn, nơi này không phải phạm vi thế lực của quỷ mẫu kia, ả đối với mình không thể chọn dùng công kích mang tính thực chất, cho nên mới dùng năm canh đoạn hồn khúc, đem oán khí kẹp ở trong tiếng ca, công kích thần thức ba người phe mình... Ả cũng là đoán chắc mình nhất định sẽ bảo hộ hai người bên cạnh, cho nên mình nán lại ở trong khe núi lâu như vậy, ả cũng chưa ra tay, chờ chính là cơ hội ba người tụ tập này.
Hát xong năm canh đoạn hồn khúc, mình một khi tỉnh lại, ả cũng biết mình không có khả năng vào núi quyết một trận tử chiến với ả, cho nên, không chút do dự rút đi.
Nghĩ đến tình huống mình thiếu chút nữa cắt cổ, toàn thân lại bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, tuy binh đao chưa động, nhưng tình hình vừa rồi thật sự hung hiểm đến cực điểm, mình thiếu chút nữa đã chết.
Đột nhiên, hắn nghĩ đến ở thời khắc mấu chốt, có người gọi mình một tiếng, tương đương cứu mình một mạng, là người nào làm ra? Lập tức quay đầu nhìn xung quanh, một bóng người cũng chưa nhìn thấy được.
“Lão đại, ta ở đây.”
Thanh âm từ phía sau truyền đến, Diệp Thiếu Dương vội vàng quay đầu, nhìn thấy một đứa bé chắp hai tay sau lưng, cười hì hì hướng mình đi tới, là Qua Qua! Con hàng này biến mất lâu như vậy, rốt cuộc đã trở lại!
Năm canh đoạn hồn khúc, chỉ hữu hiệu với nhân loại, Qua Qua là quỷ, không có thân thể, cho nên không chịu bất cứ ảnh hưởng nào.
“Lão đại, đã lâu không gặp. May mắn ta chạy tới kịp thời, bằng không cũng thật sự không gặp được ngươi nữa!” Qua Qua tiến lên thân thiết chào hỏi.
Diệp Thiếu Dương sửng sốt, “Ngươi biết ta có nạn?”
Qua Qua nói: “Ta không biết, ta là có tình huống đến thông báo cho ngươi, theo hồn ấn tìm đến, kết quả vừa vặn lúc này nhìn thấy ngươi gặp nạn, liền hô một tiếng, lại nói, nữ quỷ đó thật lợi hại, vậy mà có thể đem năm canh đoạn hồn khúc hát hết, thoải mái rời khỏi, ả rốt cuộc là ai vậy?”
Diệp Thiếu Dương tạm thời không đếm xỉa tới nó, đem cương khí rót vào trong cơ thể Diệp Tiểu Manh, đem oán khí lưu lại trong kinh mạch hoàn toàn xua tan, Diệp Tiểu Manh tỉnh táo lại, vội vàng ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, “Thiếu Dương ca không sao chứ?”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, lại đến trước mặt Tiểu Mã, chỉ thấy cậu ta nhắm hai mắt ngồi trên mặt đất, vẻ mặt thống khổ, nhưng trên trán thoáng hiện một mảng ánh vàng lúc sáng lúc tối, đưa tay quét, không đợi cảm giác, ánh vàng đó biến mất, Tiểu Mã run rẩy một cái, hít sâu một hơi, cũng tỉnh lại.
“Tiểu Diệp Tử, thế nào rồi.” Tiểu Mã vừa tỉnh lại, con mắt đảo đảo, thò đầu nhìn về phía khe núi, vội vàng hỏi: “Nữ quỷ kia đâu, bị cậu diệt rồi sao?”
Diệp Thiếu Dương chưa để ý đến cậu ta, đưa tay chế trụ mạch môn cậu ta, lấy cương khí cảm giác một phen, khí tức trong cơ thể cậu ta bình thường, oán khí cũng xua tan sạch sẽ, không khỏi kinh hãi, mặt hàng này vì sao không có việc gì, không lẽ là vì kỳ ngộ lúc trước, thân thể xảy ra biến dị gì hay sao? Hay là vì cậu ta là thể chất linh môi giới chất, đối với năm canh đoạn hồn khúc phương thức công kích phi thực chất như vậy, có năng lực miễn dịch nhất định?
Trong lúc nhất thời cũng muốn không rõ, chỉ cần người ta không có việc gì thì tốt rồi, cái khác đều có thể để sau này chậm rãi cân nhắc, vì thế bảo Tiểu Mã tiếp tục thu thập pháp khí, mình quay đầu nhìn Qua Qua, “Nói tiếp đi, ngươi có chuyện gì vội vã tìm ta?”