Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 523: Chương 523: Chương 523: Canh năm đoạn hồn khúc 1




Tiểu Mã hỏi: “Việc gấp gì?”

Chưa đợi Diệp Thiếu Dương mở miệng nói, phía sau đột nhiên truyền đến một trận tiếng đàn.

Diệp Thiếu Dương căng thẳng, tỳ bà? Quay đầu nhìn lại, ở chỗ cao nhất của Lưỡng Giới sơn, một bóng hình xinh đẹp đầu đội mũ phượng, mặc áo ngoài đỏ thẫm, trong tay ôm một chiếc tỳ bà, ngồi ở trên một khối đá núi, chuyên chú gảy.

Khoảng cách quá xa, không nhìn thấy mặt nữ tử kia, nhưng Diệp Thiếu Dương lập tức phán đoán ra nữ tử này không phải Tuyết Kỳ, không riêng gì ăn mặc khác nhau, mà là khí chất. Tuyết Kỳ khí chất rất yêu, nhưng lãnh diễm tuyệt luân, nữ tử trước mắt này cho người ta cảm giác lại là quỷ dị, loại cảm giác này không thể nói rõ, thậm chí có chút đáng sợ.

Chẳng lẽ... Là tiếp dẫn tiên nữ của quỷ mẫu? Cô ta ôm cây tỳ bà, là muốn chơi trò gì?

Nữ tử gảy tỳ bà, trong miệng phát ra một tiếng than nhẹ, mở miệng hát: “Nhất canh sầu tự khởi, vô hạn phiền ưu tại tâm đầu...”

Thanh âm trong trẻo, ở trong khe núi chấn động qua lại, xuất hiện vô số hồi âm, đã xa lại gần, nghe được rõ ràng, theo tiếng ca cùng nhau ập tới, còn có một tầng lại một tầng oán khí, giống như mây đen từ bốn phía lan tràn qua.

Diệp Thiếu Dương đột nhiên ngẩn ra, kêu lên: “Không ổn, là quỷ ma âm! Chạy nhanh đi!”

Kết quả vừa xoay người, phát hiện oán khí đã vây kín, đem bọn họ bao vây nhiều tầng, giống như đặt mình trong sương mù đen, một mảng tối mờ mịt, cái gì cũng không nhìn thấy.

Tiểu Mã vừa mới xoay người muốn chạy, bị Diệp Thiếu Dương giữ chặt, “Đừng chạy, âm trận đã thành, mọi người mau ngồi xuống, bảo vệ tâm thần, bằng không phải chết không thể nghi ngờ!”

Tiểu Mã giật mình nhìn, “Bảo vệ tâm thần, phải làm như thế nào?”

“Nhắm mắt lại, cái gì cũng đừng nghĩ, đừng bị hiện tượng và thanh âm bên ngoài mê hoặc!”

Trong lúc nói chuyện, oán khí đã theo tiếng ca và tiếng đàn lan tràn đến bên cạnh bọn họ.

Diệp Thiếu Dương chạy vội đến bên người Diệp Tiểu Manh, từ trong tay cô đoạt lấy Ngọc Trần Chủ, chấm chút nước miếng của mình, miệng niệm: “Thiên địa vô cực, bế ngã tâm thần, lâm nguy nhi bất loạn, oán thâm nhi khí trầm, cấp cấp như luật lệnh!”

Bàn tay rung lên, đem Ngọc Trần Chủ tung ra, phất trần ở không trung mở ra, giống như một cái ô khổng lồ, úp xuống, vừa lúc đem toàn thân Diệp Tiểu Manh che kín, từng sợi phất trần thả ra ánh sáng nhu hòa màu vàng đối kháng oán khí.

Diệp Thiếu Dương thấy Tiểu Mã sắp bị oán khí cắn nuốt, đem ba lô của mình ném cho cậu ta, “Tự lấy ra Tì Hưu Ấn, ôm vào trong lòng, có thể phụ trợ cậu tĩnh tâm, chẳng qua mấu chốt vẫn xem bản thân hai người, nhớ lấy đừng bị mê loạn tâm trí!”

Nói xong, tự ngồi xuống ở phía sau bọn họ, tùy ý oán khí hủy diệt, trước mắt một mảng tối đen, chỉ có thể thấy một nữ tử uyển chuyển hàm xúc mà yêu dã, ôm tỳ bà, tự đánh tự hát lên:

“Nghe canh đầu, trống đang gõ, lòng ảo não... Nhớ ngày đó, mở tiệc đêm, xa hoa cỡ nào. Dâng dê con, rót rượu ngon, sênh ca huyên náo. Nay tịch liêu trong tiệm hoang, đành phải túy thôn lao. Lại sợ rượu nhạt sầu nồng, làm sao đem sầu quét sạch?”

Từng luồng oán khí, theo tiếng ca, như mũi dao đâm vào màng tai ba người, đầu óc kêu ong ong, chỉ cảm thấy mê muội.

Tiểu Mã cả kinh nói: “Hát cái quái gì vậy? Ca từ có ý tứ gì?”

Diệp Thiếu Dương nghe thấy tiếng ca, trong lòng cũng lo sợ không yên vô cùng, quỷ ma âm này ngâm xướng thế mà lại là “năm canh đoạn hồn khúc”, phải biết rằng, chỉ có quỷ thủ tu vi có thành tựu mới có thể diễn tấu năm canh đoạn hồn khúc này!

Năm canh đoạn hồn khúc từ canh một hát đến canh năm, cần oán khí thật lớn phối hợp với nó, mới có thể mượn âm nhập ma, phát huy ra uy lực mê hoặc lòng người, bình thường tu vi quỷ thủ, cũng đủ đàn hát đến canh hai.

“Nhị canh thê lương ý, thiên âm vũ thấp thanh thu thu.”

Nữ quỷ tiếp tục đàn hát: “Lúc canh hai, trằn trọc sầu, mộng mà khó được. Nhớ ngày đó, thụy nha sàng, gấm vóc khâm trù. Như kim lô vi duy, thổ vi khanh, hàn phong nhập dũ. Bích xuyên hàn nguyệt lãnh, diêm thiển dạ cung sầu. Khả liên mãn chẩm thê lương dã, trọng khởi nhiễu phòng tẩu...”

Từng tiếng lọt vào tai, kích thích tâm thần. Ở lúc tiếng ca quanh quẩn, Ngọc Trần Chủ phủ kín Diệp Tiểu Manh kịch liệt lay động, ‘Ầm’ một cái đảo ngược bay đi. Diệp Tiểu Manh cảm giác đầu óc càng lúc càng căng lên, toàn thân như trời đất xoay chuyển, sau đó bay lên, theo tiết tấu tiếng ca không ngừng phi hành ở trong một mảng hư vô, bên người không ngừng thoảng qua những bóng người, đều mặc cổ trang, giống như chiếu phim, tạo thành vài đoạn ngắn, luân phiên truyền phát.

Tiểu Mã cũng cảm động lây, hai tay nắm chặt Tì Hưu Ấn, nghiến chặt răng, nói: “Tiểu Diệp Tử, tình huống này rốt cuộc là thế nào, sao trước mắt đều là người cổ đại.”

Diệp Thiếu Dương khoanh chân ngồi, canh hai quỷ ma âm còn chưa thương tổn được hắn, thừa dịp tiếng ca dừng lại, nói:

“Năm canh đoạn hồn khúc, vốn là Ngụy Trung Hiền lúc không được như ý, một thư sinh ở dưới nhà trọ hắn ngủ lại hát cho hắn nghe, từ canh một hát đến canh năm, Ngụy Trung Hiền cảm hoài cảnh ngộ của mình, sinh lòng tuyệt vọng, thắt cổ mà chết, oán khí không tiêu tan, tiến vào tiếng ca. Năm canh đoạn hồn khúc này về sau ở âm phủ truyền xướng, bị lệ quỷ học được, trở thành quỷ kỹ đáng sợ nhất trong quỷ ma âm.”

Tiểu Mã vừa nghe, buồn bực nói: “Tôi chưa từng làm quan, ả hát khúc này, có cái gì quan hệ với tôi!”

Diệp Thiếu Dương cả giận nói: “Cậu đời này không làm quan, cậu làm sao biết kiếp trước chưa từng làm, cậu dám cam đoan cậu trăm ngàn năm qua đều là xin cơm? Ca từ này xuyên thấu kiếp này, chỉ thẳng cậu trăm ngàn năm luân hồi, xúc động dục niệm sâu trong nguyên hồn cậu, đây mới là chỗ đáng sợ nhất!”

“Xuyên thấu kiếp này, chỉ thẳng luân hồi... Nghe thật cao đại thượng mà.” Tiểu Mã lẩm bẩm: “Tiểu Diệp Tử cậu mau nghĩ biện pháp đi!”

Diệp Thiếu Dương trong bóng đêm liếc bóng người gảy tỳ bà, nói: “Hiện tại oán khí vây kín, căn bản không đi ra được, ngược lại dễ dàng mê loạn tâm trí, nán lại ở đây đi, tôi trái lại muốn xem ả có năng lực hát đến canh năm không! Hai người nhất định phải thủ vững!”

“Thiếu Dương ca.” Diệp Tiểu Manh đến lúc này mới gian nan mở miệng nói chuyện, “Anh đi đối phó nữ quỷ kia đi, rút củi dưới đáy nồi, đem ả thu vào không phải xong sao?”

Diệp Thiếu Dương thở dài: “Anh cũng muốn, anh bây giờ đi qua, thời gian căn bản không kịp, còn chưa tới trước mặt nhắm chừng hai người đã chết. Chống đỡ trước đi, chờ ả hát xong là được rồi.”

Tiểu Mã nói: “Bọn tôi bây giờ còn có thể kiên trì, cậu đi đi!”

Diệp Thiếu Dương trợn mắt nói: “Cậu sẽ lập tức không kiên trì được nữa.”

Lời còn chưa dứt, bên kia tiếng ca lại vang lên, ba người nhất thời cảm thấy uy áp oán khí mạnh thêm vài phần, vội vàng không nói chuyện nữa, nhắm mắt lại, tận lực cái gì cũng không nghĩ, không đi nghe tiếng ca, nhưng tiếng ca kia vẫn kẹp ở trong oán khí, chui vào trong đầu mình: “Tam canh phiêu linh dạ, nhân sinh vô căn hà xử gia? Dạ tương trung, cổ đông đông, canh la tam hạ. Mộng tài thành, hựu kinh giác, vô hạn ta nha. Tưởng đương sơ, thế khoảnh triêu, thùy nhân bất kính? Cửu khanh xưng vãn bối, tể tương vi tư nha. Như kim thế khứ thì suy dã, linh lạc như phiêu thảo...”

Chỉ vài câu ca từ này, hát hơn mười phút mới dừng. Diệp Thiếu Dương niệm Tĩnh Tâm Chú, nghe xong lời hát, lau mồ hôi, hít sâu một hơi, hướng Diệp Tiểu Manh cùng Tiểu Mã nhìn lại ——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.