“Diệp Thiên Sư, ngươi thân là Thiên Sư, phải chú trọng quy củ.” Quỷ sai đứng ở đối diện Diệp Thiếu Dương nhìn hắn, có chút không đành lòng nói, “Pháp sư và quỷ hồn chí thân vĩnh viễn không gặp nhau, Diệp Thiên Sư ngươi...”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương lâm vào cực độ mâu thuẫn, hiếm có thời điểm nào hắn khẩn cầu nói: “Ta và phụ thân mười năm chưa gặp rồi, ta chỉ gặp ông ấy một lần...”
Quỷ sai không dao động, “Lấy pháp lực của ngươi, chúng ta tự nhiên không ngăn được ngươi, cũng sẽ không ngăn trở, ngươi tự nghĩ rõ ràng.”
“Ta biết, ta nhất định, muốn gặp một lần!”
Phụ thân ngay tại trước mặt, cách biệt một người, loại tưởng niệm này căn bản không chịu lý trí khống chế, Diệp Thiếu Dương đè lại bả vai quỷ sai kia, đem hắn đẩy sang một bên, quỷ sai chưa phản kháng, hướng một bên tránh ra, lộ ra khe hở bằng một người. Diệp Thiếu Dương bước về phía trước, ôm tâm tình kích động vô cùng, hướng phía sau tường người nhìn lại ——
Nhân gian, gian tiểu viện lụi bại nọ, lũ bọ quỷ kia rốt cuộc liếm rách Huyết Tinh Phù, nữ quỷ chui vào trong phòng, bò một vòng ở trên mặt đất, tới góc tường, nằm úp sấp ở trên đất không ngừng nôn mửa, phun ra không phải thứ khác, chính là loại quỷ trùng kia, sau khi rơi xuống đất lập tức biến thành u linh, hướng thân thể của Diệp Thiếu Dương bay tới.
Diệp Tiểu Manh vung Ngọc Trần Chủ, đem chúng nó lần lượt đánh gục.
Nhưng nữ quỷ kia rất giống cỗ máy sinh sản, nằm úp sấp ở trên mặt đất, ôm bụng nôn mãi, quỷ trùng nối liền không dứt từ trong miệng ả bò ra, chỉ chốc lát thời gian, Diệp Tiểu Manh pháp lực khô kiệt, cảm giác Ngọc Trần Chủ trong tay càng lúc càng nặng, nhưng vẫn canh giữ ở bên cạnh Diệp Thiếu Dương, một tấc cũng không rời. Ngọc Trần Chủ không ngừng được vung lên, đánh vào trên thân lũ quỷ trùng kia, trong lòng lặng lẽ nói: Thiếu Dương ca, anh còn không trở lại, em thật sự chống đỡ không nổi...
Một chiếc ô tô đỗ ở dưới Ngưu Đầu sơn, ông chú lái xe quay đầu nhìn thoáng qua cô em xinh đẹp ngồi ở trên ghế phụ, lại vươn đầu nhìn nhìn đường đêm tối đen phía trước, nói: “Tiểu cô nương, phía trước chính là Diệp gia thôn, còn cần vượt qua một đỉnh núi mới có thể đến, nửa đêm, không có ai tới đón cô sao?”
Mỹ nữ chưa đáp lời, lấy ra một tờ Mao gia gia (Nhân Dân tệ) cho hắn, ông chú lái xe tiếp nhận, lúc đếm tiền, lại cười hì hì nói: “Bằng không đại ca ta đưa em đi qua đi, không thu phí.”
Mỹ nữ đã đẩy mở cửa xe đi xuống.
Đèn xe chiếu vào trên dáng người yểu điệu váy liền áo bó sát của cô, ông chú lái xe lau lau nước miếng, lấy ra di động, yên lặng tra một chút “Hiếp dâm phải đi tù mấy năm”, sau khi thấy đáp án, lắc đầu thở dài, lái xe rời đi.
Hắn không biết, một tia lý trí của mình, đã giúp hắn tránh thoát một hồi đại kiếp nạn.
Mỹ nữ nhớ lời Diệp Tiểu Manh nói, sau khi lên núi đi về phía bắc, bước nhanh qua đỉnh núi, sau khi xuống núi, quả nhiên nhìn thấy phía trước có thôn trang, nhưng một thôn ở giữa sườn núi, một cái ở dưới núi.
Cô không biết cái nào mới là Diệp gia thôn, lấy ra di động, đang muốn gọi điện thoại hỏi một chút, đột nhiên cảm nhận được một làn gió lạnh thổi tới trước mặt, lập tức biến sắc, quỷ khí?
Nâng cổ tay, nhìn thoáng qua đồng hồ pháp thuật đặc chế, bên trên có một con số điện tử biểu hiện đang nhảy, không ngừng tăng lên, đại biểu cho giá trị âm khí.
Có quỷ lui tới!
Mỹ nữ hơi động tâm, sẽ có liên quan với Diệp Thiếu Dương đi âm ti hay không? Mặc kệ thế nào, phải đi qua xem cho rõ, vì thế hướng tới phương hướng kim đồng hồ trên mặt đồng hồ chạy như điên.
... ...
Mọi điều xảy ra ở nhân gian, Diệp Thiếu Dương cũng không biết, hắn lướt qua tường người quỷ sai tạo thành, sốt ruột không dằn nổi nhìn tới, rỗng tuếch, quỷ hồn phụ thân không có đây.
Điều đó không có khả năng!
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn, phía trước cách đó không xa là một lối rẽ, nối thẳng hoàng tuyền đại đạo, có không ít quỷ hồn, ở dưới quỷ sai xua đuổi đang đi về phía cầu Nại Hà.
Diệp Thiếu Dương lần lượt tìm kiếm, nhìn thấy đều là lưng, nào có bóng dáng phụ thân.
Nhưng hắn biết, quỷ hồn phụ thân nhất định ở trong đó, hơn nữa hắn mới vừa đi, chưa đi xa.
Bên cầu Nại Hà, một bà già ngồi ở trước một cái lán trà, cầm một cái phất trần do lá ngải bện thành, đối với từng quỷ hồn đi đến trước mặt đều phủi vài cái ở trên người, sau đó bưng lên một bát nước vàng óng trên bàn bảo người ta uống.
Bên này là Mạnh bà, cùng canh Mạnh bà trong truyền thuyết.
Bên cạnh lán trà của Mạnh bà, có một đài đá ba tầng, trên nền viết ba chữ to “Vọng Hương đài”.
Quỷ hồn đi ngang qua, ở trước khi uống canh Mạnh bà, đều muốn đứng ở trên đài Vọng Hương bên cạnh nhìn một hồi, hoặc than thở, hoặc khóc rống, có thậm chí không muốn đi, bị quỷ sai ép buộc kéo đến bên người Mạnh bà, uống canh Mạnh bà, sau đó áp giải lên cầu Nại Hà.
Cầu Nại Hà là một cây cầu hình vòm làm từ bạch ngọc, một tảng đá lớn tản ra hào quang màu đồng cổ đứng ở bên cầu, bên trên có một hàng chữ viết ngoáy.
Tiểu Mã lúc này không có việc gì, tò mò phân biệt một lúc, mới nhận ra đây là một bài thơ:
Nại hà kiều thượng đạo nại hà, thị phi bất độ sông Vong Xuyên; Tam Sinh Thạch tiền vô đối thác, Vọng Hương đài biên hội Mạnh bà.
Lạc khoản là: Thôi Tử Ngọc viết.
“Thôi Tử Ngọc là ai?” Tiểu Mã tò mò hỏi Qua Qua.
“Chính là đại phán quan Thôi Phủ Quân, nghe nói bài thơi này là lúc hắn vừa thụ phong, lần đầu tiên tới địa phủ, nhìn thấy đủ loại luân hồi, có cảm khái, cho nên viết ra bài thơ này, giống như thần thư tuyên khắc, trường tồn tại nơi đây.”
Tiểu Mã lặp lại vài câu thơ kia, nhìn tảng đá bán trong suốt kia sáng lên, biết đây là Tam Sinh Thạch trong truyền thuyết.
Lúc này, một nam tử dáng người cao gầy đi đến cạnh Vọng Hương đài, quỷ sai đi cùng hắn theo thường lệ dừng lại, chờ hắn đi lên Vọng Hương đài, không ngờ quỷ hồn đó thản nhiên nói: “Con ta ở ngay phía sau, trong nhà lại không có người quen, không có gì để xem.”
Diệp Thiếu Dương nghe được tiếng nói chuyện này, lòng run lên, thiếu chút nữa tê liệt ngã xuống ngay tại chỗ, hướng bóng lưng người nọ hô lên: “Cha!”
Quỷ ảnh đó bất động, đợi một hồi, khe khẽ thở dài, “Thiếu Dương.”
Diệp Thiếu Dương lập tức phi thân tiến lên, quỷ sai đi cùng hắn lập tức chắn ở trước người, lạnh lùng nói: “Người quỷ không nhận nhau nữa, Diệp Thiên Sư tự trọng!”
Diệp Thiếu Dương đứng lại, nhìn bóng lưng phụ thân, hô một tiếng nữa: “Cha!” Lệ như suối trào, sau đó không để ý tất cả lao lên, muốn nhìn phụ thân một lần.
Kết quả ở nháy mắt hắn cất bước, phụ thân đưa tay đẩy ngược tới, một kết giới do quỷ khí hình thành đem hắn ngăn trở.
Lòng Diệp Thiếu Dương chấn động, phụ thân thế mà lại có tu vi nhất định?
Một giây tiếp theo, bóng người phụ thân mờ đi, biến thành một quỷ ảnh bán trong suốt, sau đó xoay người lại, Diệp Thiếu Dương cảm giác được hắn đang nhìn mình, qua một hồi lâu, thanh âm trầm thấp của phụ thân vang lên: “Thiếu Dương, con trưởng thành rồi, tốt lắm.”
Diệp Thiếu Dương ‘phốc’ một tiếng quỳ xuống đất, nước mắt giàn giụa.
Phụ thân thở dài, tiếp đó chậm rãi nói: “Tình huống của con mười mấy năm qua, ta đều biết, con trước mắt đã là Thiên Sư, điều này tốt lắm, con có sứ mệnh của con, cho nên, con vẫn là không nên nhìn thấy ta thì tốt hơn.”
Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nói: “Vì sao?”
“Con và ta người quỷ khác đường, duyên phận cha con đã hết, con là Thiên Sư, dựa theo quy củ... Không thể tham quỷ thân, ta không thể để con phá hỏng quy củ, tự hủy tương lai.”